Thẩm Nguyệt An tiếp tục xem bài đăng của Phương Hiểu Lam. Qua một bình luận bên dưới, cô mới biết ngoài cô ta đi theo Tống Thanh Phong có Diệp Yên nữa.

Cô nén cơn tức, tiếp tục nhắn tin hỏi hắn:

“Thanh Phong, anh đi công tác với ai vậy?"

“Một mình thôi. Bảo bối, có chuyện gì sao?"

Tin nhắn này đã triệt để lấy đi niềm tin của Thẩm Nguyệt An dành cho Tống Thanh Phong. Cô tắt nguồn điện thoại, thất vọng ném sang một bên.

Tống Thanh Phong đi chơi với bạn bè sao phải giấu cô chứ? Sợ cô đòi đi theo làm mất mặt hắn sao?

Ở Vân Nam, Tổng Thanh Phong nhắn tin không thấy Thẩm Nguyệt An trả lời thì có chút lo lắng. Hắn gọi điện thoại cho cô, thế nhưng lại truyền đến tín hiệu không liên lạc được.

Ba giờ chiều, bọn họ khởi hành trở về thành phố. Tổng Thanh Phong đã lường trước nguy cơ tắc đường, thế nhưng không nghĩ nó kéo dài lâu đến như vậy. Hắn về đến biệt thự đã là hơn chín giờ tối.

Thẩm Nguyệt An vẫn chưa trả lời tin nhắn hay gọi điện thoại lại cho hắn. Tổng Thanh Phong vội vã xách ba lô vào, tùy tiện ném xuống ghế sofa trong phòng khách.


“Nguyệt An...”

Nghe thấy động tĩnh ở dưới bếp, Tổng Thanh Phong liền xuống xem thử. Thẩm Nguyệt An vừa mới ăn tối xong, hiện tại đang lúi húi rửa bát.

“Bảo bối, anh về rồi."

Tổng Thanh Phong bước đến muốn ôm Thẩm Nguyệt An, thế nhưng cô lại chủ động tránh sang một ɓên.

“Em đang rửa bát. Không cẩn thận để xà phòng dính vào người, bẩn lắm.”

Giọng nói nghe lạnh tanh, đoán chừng là tâm trạng Thẩm Nguyệt An không tốt. Tổng Thanh Phong nghĩ cô giận vì hắn về trễ liền lên tiếng giải thích:

“Bảo bỗi, anh vốn đã sắp xếp về sớm, chỉ là không ngờ giao thông ùn tắc, thễ nên...

“Anh về rồi thì đi tắm rửa ði. Dù sao cũng là chuyện công việc, em hiểu mà.”

Thẩm Nguyệt An khịt mũi, từ nãy đến giờ cũng không thèm ngước lên nhìn Tống Thanh Phong một cái. Càng nghe hắn giải thích, cô chỉ càng thấy nực cười.

Tổng Thanh Phong còn định viện bao nhiêu lý do nữa để lừa cô đây? Trong một ngày mà hắn nói dỗi cô tận ba, bốn lần, Thẩm Nguyệt An tự hỏi, vì sao mỗi lần nói dối, hắn lại có thể điềm tĩnh đến như vậy?

Một lần bất tín vạn lẫn bất tin. Cô bắt đầu hoài nghi về những lời đường mật mà hắn từng dành cho mình, rốt cuộc có bao nhiêu lời là thật lòng?

Tổng Thanh Phong lên lẫu đi tắm, Thẩm Nguyệt An rửa bát xong thì trở về phòng, cũng không quan tâm hắn đã ăn gì hay chưa.

“Cộc, cộc...
Hắn gõ cửa phòng Thẩm Nguyệt An. Cô định vờ như đã ngủ, thế nhưng Tống Thanh Phong cứ kiên trì đứng ở bên ngoài, cô đành phải ra mở cửa cho hắn.

“Tối rồi, anh tìm em có chuyện gì vậy?"

“Anh có mua bánh mật ong. Bảo bối, chúng ta cùng ăn nhé?"

“Đã mấy giờ rồi còn ăn bánh? Buổi tối ăn ngọt không tốt cho sức khỏe.”

Thẩm Nguyệt An đưa tay che miệng ngáp. Cố nói mệt muốn đi ngủ, Tống Thanh Phong vẫn chưa chịu từ bỏ, hắn hỏi:

“Nguyệt An, buổi chiều anh gọi cho em không được. Có chuyện gì sao?”

“Anh gọi à? Hình như điện thoại em hết pin, cũng chẳng để ý nữa.”.

Cô trả lời một cách qua loa rồi phẩy tay đuổi hắn:


“Em buồn ngủ rồi. Có gì ngày mai nói đi."

Thẩm Nguyệt An cố tình đẩy Tống Thanh Phong ra ngoài, không ngờ lại bị hắn ép đứng dựa vào bức tường trước cửa phòng. Đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ, chân mày khẽ nhíu lại:

“Em giận à? Bởi vì anh hứa sẽ về sớm nhưng...

“Tống Thanh Phong, em đâu có ấu trĩ như vậy?” Thẩm Nguyệt An nhếch nhẹ khóe môi, cố gắng vùng tay mình ra khỏi tay của Tống Thanh Phong.

“Vậy tại sao em lại lạnh nhạt với anh?” Hắn thở mạnh một hơi, đáy mắt dần trở nên tăm tối.

Thẩm Nguyệt An nhìn hắn không chớp mắt. Biểu hiện của Tống Thanh Phong là thế nào? Đang khó chịu şao? Khó chịu vì bị cô phớt lờ?

“Anh nghĩ nhiều rồi. Em không lạnh nhạt với anh. Hôm nay em hơi mệt, chỉ muốn đi ngủ, thế thôi.”

Không đợi hắn nói thêm điều gì, Thẩm Nguyệt An nhẹ lách ra khỏi người hắn, vào trong phòng đóng cửa lại.

Sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt An vẫn ở lý trong phòng. Tống Thanh Phong biết hôm nay cô không có tiết học trên trường, thế nhưng bình thường cô vẫn xuống nhà ăn cơm cùng hắn.

Xem ra vẫn còn đang giận...

Tống Thanh Phong cũng không đến trường, chỉ là sáng nay hắn có một cuộc họp nội bộ ở Thiên Phong cần tham dự.

Hắn thay quần áo chỉnh tề, trước khi ra khỏi nhà thì lên gõ cửa phòng Thẩm Nguyệt An.

Dĩ nhiên là cô không trả lời hắn.

“Nguyệt An, anh nấu cháo gà để trong nồi giữ nhiệt. Một lát nữa em nhớ ăn nhé!”
Thẩm Nguyệt Anh nghe rõ lời hắn nhưng vẫn làm ngơ. Đến khi Tổng Thanh Phong bi khỏi, chừng ba mươi phút sau cô mới xuống dưới nhà. Vừa lúc nghe thấy tiếng chuông cổng.

Nếu là Tổng Thanh Phong về đương nhiên sẽ không bấm chuông. Vậy là vị khách nào tìm tới?

Thẩm Nguyệt An vẫn không định tiếp khách, cho đến khi nhìn lên màn hình camera quan sát, phát hiện người đến lại là Phương Hiểu Lam.

Bốn mắt nhìn nhau. Cô ta đứng hình khi nhìn thấy Thẩm Nguyệt An ở trong biệt thự của Tổng Thanh Phong. Mất một lúc mới ngập ngừng hỏi:

“Nguyệt An, em... em sống ở đây sao?"

“Đúng rồi. Chị thấy căn biệt thự này thế nào? Đẹp lắm dúng không? Nếu thấy thích quá, hay là em nói với anh Phong cho chị dọn vào ở cùng nhé?”