“Chị đến đây tìm Tống Thanh Phong şao? Tiếc quá, anh ấy không ở nhà.” Thẩm Nguyệt An đặt cốc nước lọc lên bàn, bước đến ngồi xuống đối diện Phương Hiểu Lam trong phòng khách.
Cô ta đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó lấy ra trong túi một chiếc nón lưỡi trai, đưa về phía Thẩm Nguyệt An.
“Không sao. Chị tiện đường ghé şang ðây trả đồ cho anh ấy thôi. Nguyệt An, em đưa đến tay Thanh Phong giúp chị nhé.”
“Chỉ vậy thôi à? Em còn tưởng chị muốn gặp Thanh Phong nên mới cất công đến tận đây chứ?”
“Chị cần gì phải làm như vậy?”
“Ừ ừ, trả đỗ xong chị có thể về được rỗi. Cổng lớn ở ngoài kia, em xin phép không tiễn.”
Phương Hiểu Lam nói một câu, Thẩm Nguyệt An đối đáp lại một câu. Cô ta tức điên trong lòng, nhân lúc Thẩm Nguyệt An không để ý mà lườm cô một cái sắc lẻm.
“Nguyệt An, em đừng trẻ con như vậy. Thanh Phong không thích kiểu con gái không biết phép tắc như em đâu.”
Khóe môi đỏ thẫm hiện ra một nụ cười giả tạo, Thẩm Nguyệt An càng nhìn càng thấy Phương Hiểu Lam thật ðáng ghét.
Cô chưa kịp nói gì, cô ta lại lên tiếng:
“Mẫu người yêu lý tưởng của anh ấy là kiểu con gái trưởng thành, hiểu chuyện. Có thể em là em gái họ nên Tống Thanh Phong mới thoáng hơn một chút, đừng tưởng như vậy liền có thể phách lối.”
Phương Hiểu Lam giật mạnh chiếc túi xách trên ghế, đứng dậy bỏ ra về. Thẩm Nguyệt An thở hắt một nhịp, bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm. Đang yên đang lành bị người phụ nữ kia đến đến dạy đời, thật làm cô tức chết mà.
....
Ba ngày trôi qua, Thẩm Nguyệt An ngày nào cũng xem Tống Thanh Phong như không khí loãng, không thèm để ý tới. Cô cũng không kể chuyện Phương Hiểu Lam đến biệt thự trả đồ cho hắn. Tổng Thanh Phong biết Thẩm Nguyệt An giận bền chủ động đặt vé đi chơi trong công viên nước để dỗ ngọt cô.
“Bảo bối, chúng ta đi chơi đi. Anh đã mua vé đi công viên nước rồi...”
“Em bận. Anh tìm người khác đi cùng đi.”
Thái độ không thể nào lạnh nhạt hơn. Thẩm Nguyệt An đi thẳng một mạch lên lầu.
Trước đây cô thường hay rủ Tống Thanh Phong đi chơi với mình. Cô rất muốn cùng hắn hẹn hò, yêu đương như những cặp đôi khác, thế nhưng lúc nào hắn cũng trong trạng thái bận rộn.
Bây giờ thì cô hiểu rồi, tất cả chỉ là cái cớ để hắn qua mặt cô. Có lẽ Tống Thanh Phong không thích đi chơi với Thẩm Nguyệt An. Trong mắt hắn, những hành động của cô thật trẻ con và phiền phức.
Không thể dành thời gian cho bạn gái nhưng lại đi dã ngoại cùng bạn bè, hơn nữa còn giấu cô. Hắn đúng là một tên đàn ông tồi!.
“Nguyệt An, anh còn chưa nói ngày nào mà. Làm sao em biết mình bận?".
Tống Thanh Phong đuổi theo Thẩm Nguyệt An lên lầu. Chưa kịp để cô vào phòng đã kéo tay giữ lại.
Thẩm Nguyệt An hất tay Tống Thanh Phong ra, đanh mặt nhìn hắn.
“Ngày nào cũng bận. Dạo này lượng bài học của em dày đặc, không có thời gian làm mấy việc khác.”
“Chương trình học của em thế nào tôi còn không rõ hay şao? Thẩm Nguyệt An, em viện cớ nghe cũng có lý một chút đi.” Tống Thanh Phong bỗng thay đổi âm giọng.
“Cái cớ này khó tin ðến vậy sao? Nhưng hiện tại em không tìm được lý do nào phù hợp hơn nữa. Anh chấp nhận tạm đi.
Thẩm Nguyệt An cười khẩy, quay mặt nhìn đi chỗ khác, hai hốc mắt bắt đầu nóng dần lên.
Tống Thanh Phong hít thở mạnh, nhất thời không kìm nén được cảm xúc của mình.
“Thẩm Nguyệt An, chỉ vì anh đi công tác về trễ mà em phải giận dỗi đến mức này şao? Em nói em không trẻ con nhưng xem cách nói chuyện của em đi? Ấu trĩ”
“Ừ, anh nói thế nào thì là thế đấy. Anh đúng, tôi thì şai, được chưa?” Thẩm Nguyệt An cắn răng nhấn mạnh từng chữ. Nước mắt rưng rưng, trực trào muốn tuôn xuống.
Tống Thanh Phong nhìn thấy Thẩm Nguyệt An khóc, lửa giận trong người liền bị dập tắt. Hắn vội lau nước mắt cho cô, giọng mềm xuống:
“Nguyệt An, anh không phải trách em, chỉ là...”
“Tránh ra! Tống Thanh Phong, tôi biết tôi trẻ con, phiền phức, hay vòi vĩnh vô cớ. Chẳng phải anh không thích đi chơi cùng tôi şao, cho nên không cần ép buộc bản thân mình đâu." Thẩm Nguyệt An không nhịn nổi nữa, cuối cùng phải nói ra những lời cất giấu trong lòng.
“Em nghĩ cái gì vậy? Anh chưa từng thấy em phiền phức. Những lần trước không thể đi chơi cùng em đều là vì...”
“Đừng nói gì nữa, tôi biết hết cả rồi. Tống Thanh Phong, rốt cuộc anh còn định lừa gạt tôi đến bao giờ nữa?”
“Bận rộn của anh là đi dã ngoại cùng Phương Hiểu Lam và Diệp Yên à? Anh nói với tôi anh đi công tác, nhưng thực chất là đi chơi với bạn bè. Tổng Thanh Phong, ngay cả đi chơi với bạn bè anh cũng phải giấu giếm tôi, chúng ta còn có thể tiếp tục yêu nhau được nữa sao?”
“Phương Hiểu Lam nói đúng, anh thích kiểu người con gái trưởng thành. Có lẽ... tôi với anh thật sự không hợp. Tổng Thanh Phong, xin lỗi vì trước giờ cứ không hiểu chuyện, vô tình khiến mang đến phiền toái cho anh. Xin lỗi...”