“Không phải như vậy. Nguyệt An, em nghe anh nói...

Thẩm Nguyệt An ở trong phòng đóng chặt cửa. Cô ngồi thu mình vào một góc phòng, cúi thấp đầu, bịt tai lại không muốn nghe Tống Thanh Phong giải thích. Gương mặt đã sớm ướt đẫm lệ.

Có lẽ ai cũng thích người phụ nữ của mình trưởng thành một chút, đặc biệt là tuýp người giống như Tống Thanh Phong. Trước đây, Thẩm Nguyệt An cũng từng rất chững chạc, chỉ là từ khi gặp được hắn, rồi chìm đắm trong sự cưng chiều của hắn, cô lại muốn nhõng nhẽo một chút, dựa dẫm vào người đàn ông này.

Tống Thanh Phong bước vào thế giới của Thẩm Nguyệt An, ươm mầm tình yêu, hồi sinh trái tim đã úa tàn, chết lụi trong kiếp trước. Cô đặt hết hết sự tin tưởng của mình lên hắn, thế nên khi bị lừa dối, dù chỉ là một điều nhỏ nhặt, Thẩm Nguyệt An cũng thấy cực kỳ đau lòng.

“Nguyệt An, em mở cửa nghe anh giải thích được không?”

Dù đã đứng ở bên ngoài rất lâu, kiên nhẫn gõ cửa mong Thẩm Nguyệt An có thể cho mình một cơ hội giải thích, thế nhưng đỗi lại sự chờ đợi của Tống Thanh Phong là sự im lặng.

Hắn bất lực trở về phòng, trái tim đau âm ỉ. Cho dù Tống Thanh Phong không cố ý lừa dối Thẩm Nguyệt An, thế nhưng không thể phủ nhận hành động chủ quan của hắn đã làm tổn thương cô mất rồi.

Một đêm mất ngủ ðối với cả hai người. Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt An mang theo bộ dạng mệt mỏi đến trường.

Tống Thanh Phong và cô gặp nhau trên giảng đường. Tuy thái ðộ vẫn giữ đúng tác phong chuyên môn, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn len lén nhìn cô gái nhỏ.

Lúc ra về, Tống Thanh Phong cố tình tìm cách giữ Thẩm Nguyệt An ở lại.

“Nguyệt An, em lên văn phòng ăn cơm cùng anh. Một lát nữa anh sẽ giải thích với em chuyện hôm trước”

Em có hẹn ăn trưa với bạn rồi. Còn chuyện kia không cần nhắc lại nữa. Vốn dĩ anh đi chơi với ai là quyển của anh, huống hồ đó toàn là bạn bè thân thiết của anh, giải thích gì chứ?

Thẩm Nguyệt An cúi đầu chào hắn, sau đó xách ba lô rời khỏi giảng đường.

Thật ra hôm nay Lý Bội Sam không đi học, buổi trưa cũng chỉ có một mình cô ngồi lủi thủi ăn cơm dưới canteen.

Bởi vì hôm qua khóc nhiều nên hai quầng mắt của Thẩm Nguyệt An şưng lên trông thật khó coi.

“Ăn ít như vậy làm şao có sức học hành?”

Thẩm Nguyệt An nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn ngước đầu lên nhìn. Quả nhiên người ngồi xuống bên cạnh cô là Triệu Linh.

Nhìn miếng đùi gà chị ấy vừa gắp vào đĩa cơm của mình, Thẩm Nguyệt An khẽ nấc lên một tiếng.

Cũng vì tâm trạng không được tốt nên không muốn ăn uống, cô chỉ lấy một ít cơm và rau luộc.

“Cãi nhau với Tống Thanh Phong şao? Nói chị nghe nguyên nhân được không?”

“Không có. Em với anh ấy không cái nhau.”

“Như vậy còn không cãi nhau? Em xem bộ dạng như người thất tình hiện tại của mình đi, còn muốn giấu chị?”

Thật ra Triệu Linh vừa mới gặp Tống Thanh Phong. Vừa nhìn cô ấy đã biết hắn có điều phiền muộn, mà những người đang yêu đương, ngoài xích mích với bạn gái mình ra thì còn có chuyện gì khác được chú?

“Thật ra..” Thẩm Nguyệt An bỏ đôi đũa xuống bàn, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

Cứ nhắc đến Tống Thanh Phong cô liền trở nên yếu đuối như vậy. Dù đã cố dằn lòng nhắc nhở bản thân phải mạnh mẽ, thế nhưng Thẩm Nguyệt An lại không thể làm được.

“Chị nhớ hôm trước em kể với chị chuyện anh Phong bận đi công tác nên mới không đi chơi cùng em chứ...”

Thẩm Nguyệt An nghẹn giọng, gượng cười cố gắng nói tiếp:

“Anh ấy vốn dĩ không phải đi công tác mà là đi chơi cùng bạn bè.”

Cô cho Triệu Linh xem bài đăng của Phương Hiểu Lam, şau đó kể cho cô ấy nghe mọi chuyện. Mấy ngày nay cô giận dỗi Tống Thanh Phong, hôm qua còn thẳng thừng lớn tiếng với hắn. Dù hai người không cãi nhau, nhưng Thẩm Nguyệt An không biết mình còn có thể giữ được mối quan hệ này không nữa...

“Thanh Phong đúng là đã nói dối em, nhưng không phải để đi chơi như em nghĩ ðâu.”

“Chuyến đi đó chị cũng có mặt.”

Đồng tử của Thẩm Nguyệt An hơi giãn ra, nhất thời còn tưởng bản thân nghe nhầm.

Triệu Linh bấm bấm ngón tay, đắn đo một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra chân tướng sự việc.

“Hôm đó mọi người đến Vân Nam để thăm mộ anh Vĩnh Khang.”.

Không biết bắt đầu nói từ đâu, Triệu Linh đành kể cho Thẩm Nguyệt An nghe về mối quan hệ giữa anh trai cô, Tống Thanh Phong, Vĩnh Khang và Diệp Yên.

Cho dù cô không chứng kiến sự việc kinh hoàng đó, nhưng qua lời kể của Triệu Bách Niên, Triệu Linh biết Tống Thanh Phong đã phải chịu nổi đau lớn đến thế nào.

Đâu ai muốn người khác phải hi sinh cả tính mạng để mình được sống, đặc biệt lại là người đó lại vô cùng thân thiết đối với mình. Có đôi lúc, cái chết còn không đáng sợ bằng việc phải sống trong day dứt, dằn vặt...

Thẩm Nguyệt An nghe xong bỗng thấy nặng nề. Cô không ngờ Tống Thanh Phong lại phải chịu tổn thương lớn đến như vậy.

Chiều hôm đó, cô đã mua thức ăn tự mình nấu bữa tối. Thẩm Nguyệt An muốn ngồi lại nói chuyện với Tống Thanh Phong, hóa giải hiểu nhầm.

Thế nhưng kim đồng hồ đã điểm chín giờ vẫn chưa thấy Tống Thanh Phong về.

Cho đến khi bên ngoài có tiếng chuông cổng, Thẩm Nguyệt An nhìn thấy hắn bước xuống khỏi chiếc xe taxi, dáng người lảo đảo.

“Thanh Phong, anh uống rượu sao? Sao lại uống nhiều như vậy?”

Thẩm Nguyệt An dìu hắn vào trong phòng, vừa đặt hắn nằm lên giường xoay người muốn đi pha trà giải rượu thì bị kéo ngược trở lại.

Dáng người cao lớn áp đảo lấy cơ thể nhỏ bé của cô, viền mắt Tống Thanh Phong đỏ lên, hơi thở nồng đậm mùi cồn, thế nhưng giọng nói vẫn còn tỉnh táo:

“Nguyệt An, xin em... cho anh một cơ hội nói rõ mọi chuyện có được không?”