Khoảng cách giữa Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong rất gần. Cô thậm chí còn có thể nghe rõ từng nhịp tim và hơi thở của hắn.
“Nguyệt An… thật ra anh, là bởi vì…”
Cổ họng Tống Thanh Phong như bị thứ gì đó chặn lại, không thể thốt thành lời.
Hắn đưa tay vuốt mặt, đôi mắt nhắm lại, không muốn Thẩm Nguyệt An nhìn thấy dáng vẻ bi thương của mình.
“Em biết cả rồi. Thanh Phong, anh không cần nói nữa.”
Thẩm Nguyệt An nuốt khan một ngụm, vươn tay muốn lau đi giọt nước đọng trên khóe mắt Tống Thanh Phong. Hắn lại nắm lấy bàn tay cô, áp vào sườn má của mình.
“Nguyệt An, em biết chuyện gì?”
“Em biết ngày hôm đó anh đã đi đâu. Triệu Linh… chị ấy đã kể cho em nghe mọi chuyện rồi.”
Tống Thanh Phong cụp mắt, hơi thở có chút hỗn loạn. Hắn luôn nghĩ bản thân phải thật mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho Thẩm Nguyệt An, thế nên mới giấu cô những chuyện không vui của bản thân. Nhưng bây giờ thì cô đã biết hết rồi.
“Anh xin lỗi đã nói dối em. Lẽ ra anh nên ực…”
Người đàn ông kia còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thẩm Nguyệt An chặn miệng bằng một nụ hôn bất chợt. Cô rướn người về phía trước, cánh tay choàng qua cổ Tống Thanh Phong, đem tâm tư, tình cảm của mình thể hiện qua nụ hôn ấy. Điên cuồng và mãnh liệt.
“Ưm, em chấp nhận lời xin lỗi. Chỉ là sau này anh không được nói dối em bất kỳ chuyện gì nữa đó.”
“Tuân lệnh bà xã! Sau này anh có làm gì cũng sẽ thành thật khai báo.”
Thẩm Nguyệt An phì cười, đẩy người Tống Thanh Phong ngồi thẳng dậy. Uống rượu vào trong người sẽ rất nóng, cô bảo hắn đi tắm, còn mình thì xuống dưới nhà để pha trà giải rượu.
Thế nhưng, mọi sự đều không theo như sắp xếp của Thẩm Nguyệt An.
Cô vừa mới ngồi dậy đã bị Tống Thanh Phong đè xuống giường.
Lần này là hắn chủ động hôn cô.
“Thanh Phong, ưm…”
Bàn tay thoăn thoắt cởi từng nút áo trước ngực. Thẩm Nguyệt An có thể nhìn thấy yết hầu của Tống Thanh Phong đang không ngừng chuyển động.
Tống Thanh Phong đặt lòng bàn tay cô lên khung ngực săn chắc của mình, để cô cảm nhận được nhịp tim hắn một cách chân thực nhất.
Thẩm Nguyệt An đang mặc váy ngủ trên người. Tuy là loại váy ngủ dài quá đầu gối, thế nhưng Tống Thanh Phong lại không tốn chút sức lực nào mà vén nó lên, bàn tay hư hỏng bắt đầu thăm dò bên dưới.
“Thanh Phong, anh… anh muốn làm gì?”
“Nguyệt An à, bỗng dưng anh cảm thấy hơi đói.”
Hắn ngừng lại một chút, sau đó bổ sung: “Từ tối đến giờ anh chưa ăn gì.”
Uống rượu nhưng không ăn gì đúng là hại bao tử. Thẩm Nguyệt An cảm thấy hơi lo lắng, cũng không để ý đến Tống Thanh Phong đang tung hành bên ở dưới nơi nhạy cảm kia mà nói:
“Anh đi tắm đi, em xuống dưới hâm lại thức ăn cho anh.”
“Không cần. Chẳng phải ở đây có sẵn đồ ăn rồi sao? Anh trực tiếp ăn là được rồi.”
Thẩm Nguyệt An nheo mắt: “Anh ăn cái gì?”
Lẽ nào hắn dự trữ đồ ăn trong phòng?
“Ăn em.” Vừa nói, Tống Thanh Phong vừa vươn lưỡi liếm lên vành tai mẫn cảm của cô gái nhỏ.
Sống lưng Thẩm Nguyệt An như có dòng điện chạy dọc qua, thoáng cái cứng đờ. Bên dưới, Tống Thanh Phong đã cho ngón tay của mình vào trong thăm dò, cảm nhận chất lỏng ướt át chảy ra từ bên trong, dính tràn trên ngón tay của hắn.
“Ưm, anh đi ăn tối trước đi. Chuyện này…”
“Còn món ăn nào hấp dẫn bằng em hửm? Bảo bối, đêm nay chúng ta vận động một lúc đi.”
“Xem như là hâm nóng tình cảm.”
“Hừ, đồ tâm cơ! Ưm ưm…”
Thẩm Nguyệt An vừa mở miệng mắng một câu, Tống Thanh Phong lại đè cô ra hôn tới tấp. Sau nhiều lần có kinh nghiệm, lần này hắn không cần nhìn cũng có thể lột từng món đồ trên người Thẩm Nguyệt An xuống.
Tống Thanh Phong tắt bớt đèn trong phòng, chỉ chừa lại chút ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ. Dưới ánh sáng mờ nhạt, ngũ quan rõ nét của Tống Thanh Phong càng khiến người ta đê mê, chìm đắm.
Hắn cúi thấp đầu, ngậm lấy nụ hoa e ấp trước ngực người con gái, chậm rãi cắn mút.
“Ưm, Phong…”
Chiếc lưỡi vươn ra liềm quanh bầu ngực trắng mềm, bên còn lại không nhịn được mà dùng tay bóp nhẹ.
Cơ thể non mềm trước mặt, dù đã nhìn qua bao nhiêu lần Tống Thanh Phong vẫn không cảm thấy chán. Hắn tranh thủ cởi nốt quần áo trên người mình, để lộ con quái vật đang căng phồng bên dưới, đâm chọt vào hai mép đùi Thẩm Nguyệt An.
“Thanh Phong, vẫn là phải đang ăn tối trước đã. Nhịn ăn sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa.”
“Chẳng phải đang thưởng thức đấy sao? Bảo bối, em chỉ cần nằm yên tận hưởng là được!”
Tống Thanh Phong trầm tĩnh đáp lại. Khác hẳn với dáng vẻ điềm đạm kia, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt An đã nhuốm đầy dục vọng.
Ăn cơm gì nữa chứ? Giờ đây hắn chỉ muốn “ăn” cô thôi.
Thẩm Nguyệt An cũng từ bỏ ý định khuyên nhủ hắn.
Đôi môi mỏng cứ vậy dạo chơi khắp cơ thể cô, để lại những dấu hôn đỏ chót. Bàn tay cũng không nhàn rỗi mà ra đằng sau, chộp lấy cặp mông tròn trịa, không ngừng xoa nắn.
Cảm nhận được Thẩm Nguyệt An đã sẵn sàng, Tống Thanh Phong nắm lấy cây gậy, đặt ngay cái miệng nhỏ phía dưới, nhấp nhẹ vào.
“Ư…” Thẩm Nguyệt An khép chặt mắt, đong đưa theo từng chuyển động của hắn.