“Phong, mỏi… mỏi quá! Dừng lại đi.. ưm!”

“Sao anh nói chỉ vận động một chút? A… ư…”

Lăn lộn trên giường còn chưa đủ, Tống Thanh Phong bế Thẩm Nguyệt An đến bên ghế sofa, để cô quỳ trên đó, còn mình ở đằng sau đem con quái vật liên tục tấn công vào. Cơ thể Thẩm Nguyệt An mỏi rời, trụ không nổi nữa, hai tay phải bám vào thành ghế.

“Bảo bối, chúng ta làm thêm một hiệp nữa thôi. Anh hứa!”

“Mẹ nó! Một hiệp của anh là bao lâu vậy? Hức…”

Đúng là không thể tin vào lời đàn ông hứa mà! Cho dù bình thường có chính trực đến đâu thì khi không mặc quần áo trên người đều biến thành bộ dạng cầm thú.

Tống Thanh Phong nhắm mắt hưởng thụ, bên dưới vẫn đang không ngừng luân động trong cái động nhỏ. Hai tay mò mẫm lên đằng trước, bắt lấy hai chiếc bánh bao tròn trịa, xoa xoa nắn nắn vô cùng thích thú.

“Ư… Phong, Phong ơi…”

Thẩm Nguyệt An gọi tên hắn, giọng mềm nhũn như mật rót vào tai Tống Thanh Phong. Hắn càng thêm kích thích, lực bóp càng thêm mạnh, ép hai bầu ngực mềm mại lại với nhau. Kiện hông thúc mạnh, mỗi cú nhấp đều đưa Thẩm Nguyệt An lên đến tận đỉnh.

“Ngoan, anh đây… Anh làm em sướng lắm, đúng không?”

“Chết tiệt! Là ai dạy anh nói mấy lời không đứng đắn này… ưm ưm…”

Thẩm Nguyệt An khóc không thành tiếng, chỉ có vài tiếng nấc vụn vỡ bật ra trong cuống họng. Tống Thanh Phong thở gấp, lật người cô đè xuống ghế sofa. Hắn chồm người đến há miệng, ngậm lấy viên châu đỏ, ra sức mà mút.

“Những lời này còn cần người khác dạy sao? Chỉ là vợ anh bình thường đã quyến rũ, đặc biệt là những lúc em nằm dưới thân anh lại vô cùng quyến rũ. Anh sao có thể cưỡng lại được?”

Âm thanh tình ái vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Thẩm Nguyệt An thở hổn hển, vùng nhạy cảm kia bị Tống Thanh Phong làm đến cao trào, chảy nước. Hắn bóp chặt mông cô, liên tục thúc vào rút ra, cuối cùng phóng hết tinh hoa của mình vào nơi giao hợp.

Thẩm Nguyệt An nằm trên ghế, ngoài thở ra thì không còn sức để làm gì. Tống Thanh Phong ôm cô về giường, nằm nghỉ thêm một lúc mới đi chuẩn bị khăn và nước ấm lau người cho cô.

Hai mắt lim dim buồn ngủ. Thẩm Nguyệt An gắng gượng ngồi dậy, nhìn lên đồng hồ mới phát hiện đã hơn mười một giờ.

Đến bên bàn rót một cốc nước, Thẩm Nguyệt An tìm vỉ thuốc nhỏ trong ngắn kéo, bóc ra định uống.

Thế nhưng, Tống Thanh Phong lại giữ tay cô lại.

Viên thuốc kia bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Lúc nãy chúng ta không dùng biện pháp bảo hộ, em sợ…”

“Không cần sợ. Bảo bối, lỡ như dính thật, em sinh con, anh nuôi cả hai mẹ con em.”

“Nhưng mà…”

“Lẽ nào em không muốn sinh con cho anh sao? Ba cũng rất trông ngóng có cháu.”

Thẩm Nguyệt An có chút lưỡng lự, cuối cùng hít sâu một hơi, quyết định không uống viên thuốc tránh thai khẩn cấp kia nữa. Nếu như mang thai thật, vậy thì cô sẽ nghỉ học một thời gian để chăm lo cho đứa bé.

Tống Thanh Phong nở một nụ cười ấm áp. Hắn bế bổng Thẩm Nguyệt An lên, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ. Tắt đèn, hắn ôm cô gái nhỏ trở về giường, cùng nhau cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp.

Hiểu lầm được hóa giải, Thẩm Nguyệt An vùi đầu vào vòng tay Tống Thanh Phong, ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng.

Hôm sau, qua lời của Triệu Linh, Tống Thanh Phong mới biết Phương Hiểu Lam đăng bài lên mạng xã hội mới khiến Thẩm Nguyệt An hiểu lầm.

Cô ta còn tìm đến biệt thự để công kích Thẩm Nguyệt An. Chẳng trách cô lại nghĩ bản thân trẻ con gây phiền toái cho hắn.

Tống Thanh Phong lập tức tìm đến Phương Hiểu Lam đối chất sự việc.

“Phương Hiểu Lam, không phải cô nói đi theo vì lo cho sự an toàn của Diệp Yên sao? Cô đăng mấy bức ảnh này lên là có ý đồ gì?”

“Em… em không có ý gì cả.” Phương Hiểu Lam khẽ nấc lên, tỏ ra sợ sệt trước sự hung dữ của Tống Thanh Phong.

Vốn tưởng hắn muốn gặp mặt vì thấy thích mình, không ngờ vừa đến, Phương Hiểu Lam đã bị Tống Thanh Phong quát thẳng mặt.

“Không có ý gì? Cô biết đó là chuyện buồn của Diệp Yên còn chụp ảnh đăng lên khoe khoang một cách vui vẻ? Đúng là người phụ nữ không có liêm sỉ.”

“Thanh Phong, sao anh lại nói em như vậy? Hức… hức…”

Phương Hiểu Lam ôm mặt khóc, định dùng nước mắt để khiến Tống Thanh Phong mềm lòng. Không ngờ mặt hắn vẫn trơ ra như đá, hoàn toàn không bị chiêu này làm lay động.

Thẩm Nguyệt An khóc hắn còn thấy đau lòng. Còn người phụ nữ tâm địa không đứng đắn này, Tống Thanh Phong vốn không thèm quan tâm đến.

“Còn không phải mất hết liêm sỉ rồi sao? Cô tìm đến tận nhà tôi nói mấy lời vớ vẩn với Nguyệt An là có mục đích gì? Tôi thích kiểu người phụ nữ nào cô hiểu rõ đến vậy à?”

Tống Thanh Phong nhướng cao chân mày, hai tay khoanh trước ngực, nghiến răng nói:

“Kiểu người tôi thích chính là giống Nguyệt An. Nhân tiện nói cho cô biết, cô ấy là người yêu của tôi, không phải em gái.”

“Lúc tôi còn nể tình cô là chị họ của Diệp Yên thì biết điều một chút đi, đừng để đến lúc Tống Thanh Phong này phải trở mặt.”

“Hơn nữa sau này đừng làm phiền tôi với Nguyệt An nữa. Phương Hiểu Lam, mong cô còn giữ chút tự trọng.”

Tống Thanh Phong trút giận xong, tiêu soái đứng dậy rời đi, để mặc người phụ nữ kia ngồi trơ trọi ở đó.