Một tháng trôi qua, tình cảm giữa Tống Thanh Phong và Thẩm Nguyệt An vốn đang tiến triển rất tốt. Thế nhưng, ông trời thường không thuận theo ý người…

Thẩm Nguyệt An theo thường lệ lên giảng đường học hai tiết ngoại ngữ. Cho đến giờ giải lao, trong lớp bắt đầu rộ lên những tiếng xì xầm, bàn tán.

“Đẹp đôi thật đấy! Quả nhiên hai người này là một cặp.”

“Còn phải nói sao? Lần trước tôi còn thấy thầy Tống mua cà phê cho cô ấy dưới canteen nữa.”

“Hai người họ đúng là trai tài gái sắc mà, sau này sinh con ra chắc chắn là cực phẩm.”

Vốn Thẩm Nguyệt An đang chú tâm làm bàn nên chẳng để ý đến mấy lời này. Đúng lúc Lý Bội Sam đi hóng chuyện trở về, đem điện thoại mở để trước mặt Thẩm Nguyệt An.

“Này, cậu biết tin gì chưa? Thầy Tống và cô Diệp đang yêu nhau đấy.”

“Cuối cùng ông thầy mặt lạnh của chúng ta đã tìm được chân ái của cuộc đời rồi. Cậu nhìn đi, trông họ lãng mạn quá đi mất.”

Thẩm Nguyệt An dừng bút, cúi xuống nhìn màn hình điện thoại của Lý Bội Sam đang hiển thị một bài đăng trên diễn đàn sinh viên trường. Bài viết được đăng dưới hình thức ẩn danh, mà nhân vật chính trong những bức ảnh là Tống Thanh Phong và Diệp Yên.

Cử chỉ giữa hai người họ rất thân thiết. Trong một bức ảnh, Tống Thanh Phong ôm lấy Diệp Yên, một bức ảnh khác, cô ấy đứng bên cạnh, tựa đầu lên vai hắn.

Lý Bội Sam ngồi bên cạnh, luyên thuyên cho Thẩm Nguyệt An nghe về những tin đồn mình nghe được về Tống Thanh Phong và Diệp Yên. Cô ấy say sưa kể chuyện, cũng không để ý khuôn mặt Thẩm Nguyệt An càng lúc càng trở nên kém sắc.

“Nguyệt An, cậu thấy sao? Hai người họ xứng đôi chứ”

“Hả?” Thẩm Nguyệt An giật mình, đánh rơi chiếc bút trên tay xuống đất.

Cô luống cuống nhặt vội cây viết, cảm xúc dâng trào không theo kiểm soát, lúc sơ ý đã để đầu mình đụng mạnh vào thành bàn, sưng lên một cục đau điếng.

“Ui da…”

“Nguyệt An, cậu không sao chứ? Để tớ xem xem có bị thương không nào?”

Cơn đau từ một chỗ lan rộng khắp đầu, sống mũi Thẩm Nguyệt An nóng lên, thế nhưng vẫn lắc đầu từ chối sự quan tâm của Lý Bội Sam.

“Tớ… tớ không sao! Bội Sam, tớ ra ngoài một lát.”

Thẩm Nguyệt An chuếnh choáng đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà vệ sinh rửa mặt. Nhớ đến mấy tấm ảnh được đăng lên diễn đàn kia cùng với những lời Lý Bội Sam kể, lòng cô bỗng trở nên nặng nề.

Ai cũng thấy bọn họ xứng đôi. Thế nhưng, không ai biết Thẩm Nguyệt An mới là người yêu của Tống Thanh Phong ở thời điểm hiện tại.

Ba mươi phút sau Thẩm Nguyệt An mới rời khỏi nhà vệ sinh để về lớp học. Không ngờ, Tống Thanh Phong đang đứng trước cửa lớp chờ cô.

“Nguyệt An, lên văn phòng của anh đi.”

“Em còn có tiết học.” Thẩm Nguyệt An chỉ tay vào bên trong lớp, mặt buồn rười rượi.

Tiết học vẫn chưa kết thúc, cô không thể bỏ ngang được.

“Không sao. Anh sẽ giúp em nói với giảng viên một tiếng.”

Tống Thanh Phong đoán Thẩm Nguyệt An đã xem bài đăng đó. Khi nãy hắn vào lớp học của cô đã nghe thấy tiếng xì xầm thảo luận của sinh viên về hắn và Diệp Yên.

Cho nên Tống Thanh Phong mới tìm cô để giải thích.

Thẩm Nguyệt An không có trong lớp học, nghe Lý Bội Sam nói cô đi vệ sinh, điện thoại cũng không mang theo. Thế nên Tống Thanh Phong đành đứng trước cửa lớp chờ cô.

Lấy lý do cần thảo luận với Thẩm Nguyệt An về một chuyên đề mà hắn đang hướng dẫn cô, Tống Thanh Phong thành công xin phép giảng viên cho Thẩm Nguyệt An được kết thúc tiết học sớm.

Ngồi trên văn phòng của Tống Thanh Phong, Thẩm Nguyệt An cúi mặt không nói một lời, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi.

“Nguyệt An, em đã xem bài đăng đó rồi?”

Ngay khi phát hiện ra, Tống Thanh Phong đã cho người gỡ bài trên diễn đàn sinh viên xuống. Vốn dĩ hắn và Diệp Yên chẳng có gì, vậy mà vẫn có sinh viên rảnh rỗi chụp lén hai người, đăng bài, thêu dệt lên những câu chuyện vớ vẩn.

“Ừm, lúc nãy Bội Sam vừa mới cho em xem.” Thẩm Nguyệt An khẽ gật đầu.

Tống Thanh Phong sốt ruột ngồi sát lại gần cô, lập tức giải thích:

“Nguyệt An, anh và Diệp Yên chỉ là bạn. Mấy tấm ảnh chụp lén đó lúc Diệp Yên xúc động khi nhớ về Vĩnh Khang, cho nên… anh mới ôm để an ủi cô ấy.”

“Em hiểu. Em biết giữa anh và chị ấy không có gì mà.”

Thẩm Nguyệt An không phải nghi ngờ Tống Thanh Phong, cô cũng không hề ghen tuông khi nhìn thấy những bức ảnh đó. Chỉ là Thẩm Nguyệt An có chút chạnh lòng, có lẽ vì mối quan hệ không được công khai giữa hai người, hoặc cũng có lẽ vì những lời khen mà mọi người dành cho Tống Thanh Phong và Diệp Yên, phút chốc khiến Thẩm Nguyệt An cảm thấy bản thân chênh lệch, không xứng đáng với hắn.

“Bảo bối, em nhất định phải tin tưởng anh. Trong tim trước giờ anh chỉ có một mình em thôi, tuyệt đối chưa từng tơ tưởng đến người phụ nữ khác.” Tống Thanh Phong ôm chầm lấy Thẩm Nguyệt An, vỗ nhẹ sống lưng xoa dịu tinh thần cô. Thẩm Nguyệt An luôn tỏ ra mình ổn, nhưng hắn biết cô chắc chắn ít nhiều sẽ để tâm đến chuyện này.