Tống Thanh Phong thay đồ để đưa Thẩm Nguyệt An đến siêu thị mua thức ăn nấu bữa tối. Hắn mặc áo sơ mi đen cùng quần jean đen giản dị, đội mũ, đeo kính cùng khẩu trang che kín mít khuôn mặt, làm như vậy để không ai có thể nhận ra mình.

“Bảo bối, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Nguyệt An nhìn hắn, bất giác thở dài. Trước đây cô đúng là muốn giấu giếm mối quan hệ giữa hai người, nhưng hiện tại thật chỉ muốn hét lên cho mọi người biết, cô với Tống Thanh Phong là một cặp.

Tuy rằng bài đăng trên diễn đàn sinh viên đã bị xóa, thế nhưng tin đồn giữ hắn và Diệp Yên vẫn lan truyền khắp trường. Diệp Yên biết chuyện cũng hạn chế chạm mặt Tống Thanh Phong, thế nhưng càng làm như vậy, mọi người càng khẳng định hai người họ có điều mờ ám.

“Bảo bối, em sao thế? Có phải thấy mệt ở đâu không?”

“À, em không sao. Thanh Phong, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Nguyệt An cười gượng gạo, sau đó quay người đi ra xe ô tô. Thậm chí khi Tống Thanh Phong giơ tay ra muốn nắm lấy tay cô, Thẩm Nguyệt An cũng không để ý tới.

Vào đến siêu thị, Thẩm Nguyệt An đến quầy thịt sống chọn thịt bò. Cô định sẽ làm các món nướng. Bởi vì trong tiết trời se lạnh như thế này, ăn các món nướng sẽ là sự lựa chọn tuyệt vời nhất!

“Thanh Phong, tối nay chúng ta ăn đồ nướng, anh thấy thế nào?”

“Được! Một lát nữa chúng ta sang bên kia mua thêm tôm, mực nữa đi.”

Tống Thanh Phong vừa nói, vừa ôm lấy eo Thẩm Nguyệt An. Một tay hắn xách đồ, tay kia không rời khỏi người cô, sánh bước trong siêu thị.

Mọi công việc như sơ chế, ướp đồ nướng Tống Thanh Phong đều có thể làm được hết. Thẩm Nguyệt An nhàn rỗi rửa rỗ nấm cùng rau sống ăn kèm.

Cô ngồi một bên chống cằm ngắm nhìn Tống Thanh Phong, vẫn chưa quên dáng vẻ lần đầu hắn vào bếp nấu ăn cho mình. Sức hút mỗi lần nhìn thấy hắn đứng trong gian bếp, thật khiến Thẩm Nguyệt An không thể chối từ.

Ai kia lấy bếp nướng ra, bày biện thức ăn lên bàn. Thẩm Nguyệt An vẫn còn ngồi ngây người ở đó, hắn liền bước đến véo nhẹ vào má cô gái nhỏ:

“Xong xuôi hết rồi, mau sang đây anh nướng thịt cho em ăn.”

“A… thả em xuống.”

Thẩm Nguyệt An còn chưa kịp làm gì, Tống Thanh Phong đã bế cô lên, đi về phía bàn ăn.

“Để em nướng với anh.”

“Bảo bối cứ ngồi yên được rồi. Cái này cứ để anh!”

Tống Thanh Phong điều chỉnh bếp nướng, bắt đầu xếp thịt và tôm lên vỉ. Thịt nướng xèo xèo, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

“Thơm quá đi mất.”

Thẩm Nguyệt An nhìn miếng thịt bò hồng hào trên bếp, nước miếng vả ra, chiếc bụng nhỏ kêu lên cồn cào vì đói.

Tống Thanh Phong chú ý đến biểu hiện của cô, bật cười thành tiếng. Thẩm Nguyệt An bỗng chốc đỏ mặt, ngượng ngùng đưa tay che lấy bụng.

“Chín rồi. Bé con, há miệng ra nào!”

Tống Thanh Phong cắt nhỏ miếng thịt, thổi cho bớt nóng rồi giơ lên đến miệng của Thẩm Nguyệt An.

“Ưm, ngon quá!”

Được ăn đồ ngon, Thẩm Nguyệt An cười tít mắt. Trước sự cưng chiều của Tống Thanh Phong, cô mới nhận ra câu nói “yêu đúng người bạn sẽ là công chúa”, hoàn toàn không phải lời bịp bợm.

Tống Thanh Phong chăm chú nướng thức ăn rồi đút cho Thẩm Nguyệt An, mồ hôi cũng theo đó lấm tấm trên vầng trán. Cô vội rút khăn lau cho hắn, sau đó giành lấy chiếc kẹp thịt trong tay Tống Thanh Phong để sang một bên.

“Anh cũng ăn đi, đừng chỉ ngồi nướng cho em vậy chứ?”

Học theo hành động của hắn, Thẩm Nguyệt An gắp thức ăn, thổi cho bớt nóng rồi cũng đút cho Tống Thanh Phong.

Hơn tám giờ tối, Triệu Bách Niên tìm đến biệt thự muốn rủ Tống Thanh Phong đến quán bar uống rượu giải sầu.

“Có lô rượu mới nhập, ở đây uống luôn đi.”

Trong biệt thự có một không gian quầy bar bên cạnh gian bếp vô cùng tiện lợi. Tống Thanh Phong khui rượu đổ ra ly, dáng vẻ nghiêm túc ngồi nghe Triệu Bách Niên tâm sự.

“Nói đi, cậu có chuyện gì buồn sao?”

“Thanh Phong, cậu biết vì sao lần này Diệp Yên lại trở về nước không?”

Tống Thanh Phong trầm ngâm một lúc, đem ly rượu uống hết phân nửa. Động tác đặt chiếc ly thủy tinh bàn có chút nặng nề.

“Không phải em ấy về để phát triển sự nghiệp sao?”

Triệu Bách Niên lắc đầu.

“Đó chỉ là cái cớ của Diệp Yên thôi. Cậu thấy đấy, ở nước ngoài phát triển sự nghiệp chẳng phải tốt hơn sao?”

Tống Thanh Phong và Triệu Bách Niên là những người hiểu rõ hơn ai hết, năm đó Diệp Yên rời đi vì muốn trốn tránh quá khứ đau thương của mình. Cũng vì vậy mà cô ấy đã lựa chọn sống ở nước ngoài ngần ấy năm, chưa từng có ý định quay về.

“Lần này Diệp Yên về nước đều theo mong muốn của cha mẹ. Thanh Phong à, cô chú Diệp tuổi đã cao rồi, mong muốn duy nhất của họ ở thời điểm này là muốn được nhìn thấy Diệp Yên kết hôn, sinh con đẻ cái.”

Tống Thanh Phong rót rượu đầy ly, kiên nhẫn nghe Triệu Bách Niên nói tiếp. Trong không gian tĩnh lặng, đâu đâu cũng là tiếng thở dài não nề của anh.

“Diệp Yên vì sức ép của gia đình, buộc phải đi xem mắt hết lần này đến lần khác. Cậu biết em ấy nhìn bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng tâm hồn rất mỏng manh, dễ vỡ thế nào mà? Chính điều này khiến Diệp Yên vô cùng mệt mỏi...”

Triệu Bách Niên ngửa cổ uống cạn ly rượu. Anh từ khi không thể theo đuổi ước mơ của mình đã biến thành một con người nhạt nhẽo, vô vị.

Duy chỉ có những chuyện liên quan đến một người khiến anh phải bận tâm, đó là Diệp Yên.

Triệu Bách Niên không thể trơ mắt nhìn cô ấy sống trong đau khổ…

“Tống Thanh Phong, cậu còn có nhớ lúc Vĩnh Khang đỡ phát đạn cho cậu, cậu đã hứa gì với cậu ấy không?”

Tống Thanh Phong không đáp, chỉ ngước lên nhìn Triệu Bách Niên. Đôi mắt anh đỏ ngầu xoáy sâu vào gương mặt hắn, chậm rãi cất lời:

“Thay cậu ấy chăm sóc cho Diệp Yên. Thanh Phong à, tôi nghĩ đến lúc cậu cần thực hiện lời hứa rồi.”