Tống Thanh Phong chững lại mấy giây, cảm thấy lời nói của Triệu Bách Niên không hề đơn giản. Hắn ngập ngừng hỏi:
“Bách Niên, cậu nói như vậy… là có ý gì?”
“Cậu kết hôn cùng Diệp Yên đi, như thế có thể chăm sóc cho em ấy cả đời.”
Lời Triệu Bách Niên vừa dứt, Tống Thanh Phong đã kích động đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Hắn thở hắt một hơi, khí nóng trào dâng trong lồng ngực.
“Nói bậy cái gì thế? Cậu rõ ràng biết tôi với Nguyệt An đang yêu nhau mà.”
Triệu Bách Niên để chai rượu sang một bên, nghiêm túc cùng Tống Thanh Phong, mặt đối mặt.
“Thanh Phong, trước đây tôi giúp cậu đỡ một nhát dao nhưng đó là sự lựa chọn của tôi, cũng chưa từng cần cậu đền đáp, nhưng bây giờ tôi lại muốn ích kỷ một lần, cậu kết hôn với Diệp Yên, xem như thực hiện lời hứa với Vĩnh Khang, cũng như là một sự bù đắp cho tôi, có được không?”
Triệu Bách Niên cởi từng nút áo trên người, dần dần để lộ vết sẹo dài ở bả vai kéo thẳng xuống ngực.
Tống Thanh Phong siết chặt nắm tay. Anh làm như vậy chắc khác nào dồn hắn vào đường cùng?
“Bách Niên à, hôn nhân không phải chuyện đùa. Cho dù tôi có đồng ý, chưa chắc Diệp Yên đã muốn gả cho tôi.”
Đưa tay bóp chặt bả vai Tống Thanh Phong, Triệu Bách Niên lập tức khẳng định:
“Chắc chắn là được.”
“Nếu là cậu, Diệp Yên có thể miễn cưỡng vì gia đình mà chấp nhận cuộc hôn nhân đó. Về sau, cậu có thể dùng tấm chân tình của mình cảm động em ấy, dùng thời gian còn lại của cuộc đời để chăm sóc cho em ấy.”
“Nếu không, tôi sợ Triệu Yên ở mãi trong bóng đen quá khứ, cả đời cũng không thoát ra được.”
Tống Thanh Phong đưa tay ôm trán, miễn cưỡng lắc đầu. Ý tứ của Triệu Bách Niên đương nhiên hắn hiểu, nhưng chỉ là sự phiến diện của riêng mình anh, chưa chắc Diệp Yên đã nghĩ như vậy.
“Cuộc hôn nhân không có tình yêu thì duy trì thế nào? Bách Niên, cậu nghe tôi nói, Diệp Yên giỏi giang, xinh đẹp như vậy, chắc chắn sau này sẽ gặp được một người đàn ông tốt, yêu thương em ấy và em ấy cũng…”
“Không thể nào! Cậu biết chấp niệm Diệp Yên dành cho Vĩnh Khang lớn đến chừng nào mà.”
Nếu không là Tống Thanh Phong thì sẽ không có ai phù hợp ở bên cạnh Diệp Yên cả. Ít nhất hai người đã biết nhau từ lâu, tình cảm cũng dễ dàng vun đắp.
Tống Thanh Phong cúi mặt, ôm đầu bất lực. Hắn quay sang nhìn Triệu Bách Niên vẫn đang chăm chăm nhìn mình như để đợi một câu trả lời.
“Cậu thừa biết là không thể mà. Tôi với Nguyệt An…”
“Tống Thanh Phong, xin lỗi nhưng mà tôi phải nói thẳng suy nghĩ của mình.”
Triệu Bách Niên cuộn tròn nắm tay, tối nay trước khi quyết định đến đây tìm gặp Tống Thanh Phong, anh đã trăn trở rất nhiều. Có thể phương pháp của anh tiêu cực, áp đặt, nhưng Triệu Bách Niên sẵn sàng vì Diệp Yên, đóng vai là kẻ phản diện.
“Diệp Yên đã hai mươi chín tuổi rồi, nếu như còn không kết hôn, cuộc đời em ấy sẽ chôn vùi trong cô độc.”
“Nhưng còn Nguyệt An chỉ mới hai mươi tuổi, hai người cũng đâu có cái gọi là khắc cốt ghi tâm đến mức không thể quên nhau được.”
“Triệu Bách Niên, cậu vô lý vừa thôi.” Tống Thanh Phong tức giận đập bàn.
Triệu Bách Niên mím chặt môi, nuốt khan một ngụm, mặc kệ cơn thịnh nộ của Tống Thanh Phong mà tiếp tục nói:
“Cậu và Nguyệt An quá chênh lệch. Tuổi tác, địa vị, lối sống,… hết thảy hai người đều không tương đồng. Yêu đương mặn nồng chỉ là nhất thời, sau này còn bao nhiêu bất đồng, không tìm được tiếng nói chung, chưa chắc đã được bền lâu.”
“Mẹ nó, trù ẻo cái quái gì vậy? Triệu Bách Niên, cậu im được rồi. Uống rượu nói càn, mau về đi.”
“Tôi gọi người lái xe đưa cậu về.”
Tống Thanh Phong không muốn đôi đôi co với Triệu Bách Niên nữa, trực tiếp tiễn khách ra về.
Nhìn Triệu Bách Niên ngồi lên xe dần đi khỏi, Tống Thanh Phong mới xoay người, lửng thửng vào trong nhà.
Hắn đứng dựa vào lưng ghế sofa, vô cùng sầu não. Không thể phủ nhận, lời nói của Triệu Bách Niên giống như một cú đánh trực diện vào lương tâm hắn.
Tống Thanh Phong luôn hiểu rõ trách nhiệm của mình. Hắn cũng muốn bù đắp cho những tổn thương của Diệp Yên, nhưng làm theo cách của Triệu Bách Niên quả thật không công bằng với Thẩm Nguyệt An.
Hắn thở dài phiền não, rối tung trong mớ tơ vò không có cách nào tự thoát ra được.
“Thanh Phong…”
Thẩm Nguyệt An xuất hiện trước mặt hắn, gương mặt ủ dột, đôi mắt vô hồn nhìn về phía Tống Thanh Phong. Thế nhưng khi hắn bước đến gần, cô lại gồng mình lên giả vờ mạnh mẽ để qua mặt hắn.
“Những lời Triệu Bách Niên nói… em nghe cả rồi.” Thẩm Nguyệt An bấu chặt tay vào chiếc váy ngủ, khó khăn cất lời.
“Nguyệt An à, Bách Niên không phải có ý xấu, cậu ấy chỉ là nhất thời không kiếm chế được cảm xúc nên mới…”
“Tại sao anh không nói với anh ấy là chúng ta đã kết hôn rồi?”
“Như thế Triệu Bách Niên sẽ không ép anh tiến đến với chị Diệp Yên nữa.” Cô nín thở chờ đợi cậu trả lời từ hắn, trái tim trong lồng ngực như bị thứ gì đó chèn ép, cảm tưởng như sắp vỡ ra thành từng mảnh vụn.
“Anh…” Tống Thanh Phong nhìn Thẩm Nguyệt An, thế nhưng chưa đầy ba giây, tầm mắt của hắn lại hạ thấp xuống. Biểu hiện như vậy lại khiến cô ngầm hiểu rằng hắn đang trốn tránh.
“Lúc trước em từng nói không muốn để người ngoài biết mối quan hệ giữa chúng ta, cho nên anh…”
“Em hiểu rồi.” Thẩm Nguyệt An khẽ gật đầu, cũng chẳng cần Tống Thanh Phong nói tiếp nữa.
Rõ ràng, nếu muốn người ta sẽ tìm cách, không muốn thì tìm lý do. Hắn đâu cần phải lúc nào cũng cứng nhắc như vậy.
“Anh làm gì làm đi, em thấy hơi mệt nên về phòng ngủ luôn đây.”
Thẩm Nguyệt An xoay người, không hiểu vì sao nước mắt lại rơi xuống. Có thật là Tống Thanh Phong vì đã thỏa thuận với cô nên mới không nói cho Triệu Bách Niên biết, hay là bởi vì trong lòng hắn còn do dự, không chắc chắn về tình cảm của chính mình?