Thẩm Nguyệt An nằm trên giường, chân mày nhíu chặt, vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Cô bấm chặt mấy đầu ngón tay vào chiếc gối ôm, bả vai đang không ngừng run rẩy.
“Đồ sao chổi, cút đi! Cô sống chẳng được tích sự gì, chỉ tổ làm vướng bận người khác.”
“Đỉa lại đòi đeo chân hạc. Thẩm Nguyệt An, cô nói cô làm sao xứng đáng với con trai tôi?”
“Nguyệt An, nhìn con xem có cốt cách của một tiểu thư không? Gia Huệ hiểu chuyện đến nhường nào, còn con… lúc nào cũng khiến ba mẹ thất vọng.”
“Không… không…” Thẩm Nguyệt An giật mình tỉnh giấc, sống lưng trở nên lạnh toát. Cô ngồi bất động trên giường, nhớ đến cơn ác mộng vừa mới trải qua, lồng ngực như trống đánh đập liên hồi.
Thẩm Nguyệt An cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, tự trấn an mình rằng những điều khủng khiếp đó đã qua. Ông trời đã cho cô cơ hội bắt đầu cuộc sống mới, chẳng phải hiện tại, cô sống rất tốt sao? Kiếp này, người cô yêu cũng đặt cô trong tim hắn. Như thế là đủ rồi!
Nằm xuống cố gắng chìm vào giấc ngủ một lần nữa, thế nhưng Thẩm Nguyệt An không tài nào chợp mắt được.
Cô ôm gối đến trước cửa phòng Tống Thanh Phong, cắn môi do dự, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa.
Mãi một lúc, Tống Thanh Phong mới mở cửa cho cô.
Hắn khá bất ngờ khi giờ này Thẩm Nguyệt An còn tìm mình. Bởi vì từ sau cái hôm Triệu Bách Niên đến biệt thự, thái độ của cô dành cho hắn dường như có chút xa cách.
“Nguyệt An, có chuyện gì vậy?”
“Em… tối nay em ngủ ở phòng anh có được không?”
Tống Thanh Phong không hiểu là vì sao, thế nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thẩm Nguyệt An đem gối vào trong phòng, phát hiện bên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, màn hình laptop của hắn vẫn còn sáng, dưới thảm trải sàn đặt một đống tài liệu xếp chồng lên nhau. Hình như Tống Thanh Phong vẫn còn đang làm việc.
“Nguyệt An, em ngủ trước đi. Anh còn chút việc cần phải xử lý.”
Nói xong, Tống Thanh Phong lại ngồi xuống bàn, tiếp tục làm việc.
“Thanh Phong, vừa nãy em mơ thấy ác mộng…”
“Ừ.” Tống Thanh Phong gật đầu, tầm mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
Cô ngước mắt nhìn hắn, trái tim hẫng mất một nhịp, biết rõ Tống Thanh Phong mải mê làm việc nên mới không để ý đến lời cô nói.
“Anh ngủ ngon.”
Thẩm Nguyệt An nằm xuống giường, kéo chăn che kín gương mặt. Tống Thanh Phong bỗng khựng người, đưa ánh mắt nhìn về phía cô, bấy giờ mới phát hiện ra điểm bất thường.
Cô vừa nói cô gặp ác mộng sao?
“Nguyệt An…”
Tống Thanh Phong đến bên giường, duỗi tay kéo tấm chăn xuống khỏi đầu Thẩm Nguyệt An, thế nhưng lại bị cô giữ chặt.
“Phong, để cho em ngủ.”
“Em gặp ác mộng sao? Là chuyện gì, nói với anh được không?”
“Không biết. Em quên mất rồi.” Giọng của Thẩm Nguyệt An nhỏ dần, trong tấm chăn ngột ngạt, cô lén đưa tay lau đi dòng nước mắt nóng hổi.
Tống Thanh Phong nhìn sang bàn làm việc, lưỡng lự một lúc rồi tắt máy tính, đem đống tài liệu để dẹp lên trên bàn.
Tắt đèn, Tống Thanh Phong trèo lên giường, Thẩm Nguyệt An đang nằm quay lưng về phía hắn. Tống Thanh Phong ôm lấy cô từ phía sau, đem bàn tay lạnh toát bảo bọc trong lòng bàn tay to lớn của mình.
“Không sao nữa rồi, có anh đây!”
Thẩm Nguyệt An không nhịn được khẽ nấc lên một tiếng.
Tống Thanh Phong càng ghì lấy Thẩm Nguyệt An ôm chặt vào trong lòng. Hắn kéo chăn thấp xuống, xoay người cô lại, trong ánh sáng vàng mờ vẫn có thể thấy rõ gương mặt hoảng loạn từ cô. Đoán chừng cơn ác mộng kia phải rất kinh khủng.
Nằm trong vòng tay hắn, cuối cùng Thẩm Nguyệt An cũng có thể bình tĩnh lại. Cô dần chìm vào giấc ngủ, thế nhưng thỉnh thoảng, Tống Thanh Phong vẫn nghe thấy tiếng nấc nhè nhẹ phát ra từ trong cuống họng của cô gái nhỏ.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ phần tóc mái trên trán, rồi đặt lên đó một nụ hôn thật khẽ. Thẩm Nguyệt An vô thức gác chân lên người Tống Thanh Phong, mũi nhỏ sụt sịt, quệt vào lồng ngực rắn rỏi.
Tống Thanh Phong nhắm mắt định ngủ, thế nhưng lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Hắn cầm điện thoại, bật giảm âm lương nhưng chưa vội nghe máy. Sợ tiếng chuông đánh thức Thẩm Nguyệt An, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, mở hé cửa ra khỏi phòng. “Bách Niên, khuya như vậy còn có chuyện gì?”
“Cậu mau đến địa chỉ quán rượu tôi gửi đi. Diệp Yên uống say đang ở đó.”
Triệu Bách Niên vốn có thể tự mình đến đón Diệp Yên, thế nhưng sáng nay anh nhận lời giúp người ta lái xe chuyển đồ về quê, bây giờ vẫn chưa kịp về thành phố. Triệu Bách Niên lại không yên tâm để Diệp Yên ở nơi đó một mình nên mới gọi điện thoại cho Tống Thanh Phong.
“Khoảng hơn một tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ về đến, vậy nên cậu qua đó đón cô ấy trước đi.”
Nhân viên quán rượu gọi cho Triệu Bách Niên báo tình hình, anh đoán Diệp Yên hẳn là uống say lắm rồi. Đem tình hình hiện tại của bản thân nói với Tống Thanh Phong, Triệu Bách Niên hối thúc hắn mau đến quán rượu.
“Được, tôi biết rồi.”
Tống Thanh Phong quay trở lại phòng, liếc nhìn Thẩm Nguyệt An đang ngủ say nhưng vẫn có chút lo lắng. Hắn bước đến đắp lại chăn cho cô, cẩn thận chỉnh lại nhiệt độ từ máy điều hòa trước khi lấy áo khoác rời khỏi phòng.
Trong đêm tối, Thẩm Nguyệt An lần nữa giật mình tỉnh giấc. Cổ họng cô khô khốc vì khát nước, thế nhưng nhìn sang bên cạnh để tìm Tống Thanh Phong lại không thấy hắn đâu nữa rồi.