Tống Thanh Phong ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ mới trở về. Vốn dĩ hắn chỉ cần đưa Diệp Yên đến nhà Triệu Bách Niên để cô ở đó nghỉ ngơi tạm một đêm, thế nhưng Diệp Yên lại lên cơn sốt cao. Dưới bầu trời mưa tầm tã, Tống Thanh Phong và Triệu Linh phải gấp gáp đưa cô ấy đến bệnh viện.
Biết Thẩm Nguyệt An đang ở nhà một mình, hơn nữa còn nằm mơ thấy ác mộng, Triệu Linh bèn bảo Tống Thanh Phong nhanh chóng ra về, còn mình sẽ ở bệnh viện chăm sóc Diệp Yên. Dù sao một lát nữa thôi Triệu Bách Niên cũng vào đến đây, cho nên Tống Thanh Phong không cần thiết phải ở lại.
Thẩm Nguyệt An từ khi tỉnh giấc thì ngồi thu gọn ở một góc giường chờ Tống Thanh Phong. Bên ngoài trời mưa lớn, cô vừa thấy lo lắng cho hắn vừa thấy sợ. Thẩm Nguyệt An gọi điện thoại nhưng hắn lại không nghe máy, một mình lẻ loi trong căn phòng lớn, cảm giác hụt hẫng bao trùm, dần xâm chiếm mọi tế bào trong cơ thể cô, đau nhức nhối.
Tống Thanh Phong đẩy nhẹ cửa, không dám bật điện vì sợ Thẩm Nguyệt An tỉnh giấc. Thế nhưng hắn lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi cuộn tròn trên đầu giường, không khỏi sửng sốt.
“Nguyệt An, em chưa ngủ sao?”
Tống Thanh Phong bước lại gần Thẩm Nguyệt An, thế nhưng cả người hắn lạnh toát, quần áo dính nước mưa nên không dám động vào cô, sợ khí lạnh khiến cô bị bệnh.
“Anh vừa đi đâu về vậy?”
“Anh…” Tống Thanh Phong thở dài nhè nhẹ, rút kinh nghiệm lần trước nên không nói dối cô nữa: “Diệp Yên uống rượu say, anh đưa cô ấy về nhà.”
Đáng tiếc, hắn lại không giải thích kỹ càng, chỉ một câu nói lại làm Thẩm Nguyệt An suy diễn. Tối như vậy, người yêu hắn vừa mơ thấy ác mộng, vậy mà hắn còn ra ngoài lo cho người phụ nữ khác. Thẩm Nguyệt An sao có thể không chạnh lòng?
Thế nhưng, cô chỉ gật nhẹ đầu khi nhận được câu trả lời từ hắn. Dường như cô lại trở về bộ dạng hiểu chuyện trước đây rồi. Một phần cũng là vì Thẩm Nguyệt An không muốn gây gổ với Tống Thanh Phong, để rồi đánh mất đi mối quan hệ giữa hai người.
“Bảo bối, bên ngoài trời mưa, anh đi thay đồ trước đã. Em nằm xuống ngủ đi!”
Tống Thanh Phong nhanh chóng thay một bộ quần áo khác. Hắn lau khô người rồi mới trèo lên giường. Một lần nữa được Tống Thanh Phong ôm vào trong lòng, thế nhưng Thẩm Nguyệt An lại không có cảm giác an toàn như lúc trước.
Những lời Triệu Bách Niên từng nói với Tống Thanh Phong, cô vẫn còn nhớ rất kỹ. Thẩm Nguyệt An thật sự rất sợ hai người sẽ giống như vậy, bất đồng quan điểm rồi cãi nhau, phá vỡ tình cảm hiện tại.
Thế nên, Thẩm Nguyệt An mới lựa chọn nhẫn nhịn. Cô mong rằng sự hiểu chuyện của mình có thể phá bỏ rào chắn về khoảng cách giữa hai người.
…
“Nguyệt An, đợi đến lúc được nghỉ giao kỳ, chúng ta về quê thăm dì Hạ nhé?”
“Vâng ạ!”
Thẩm Nguyệt An đem lời của Tống Thanh Phong báo với dì Hạ. Dì ấy rất vui và mong chờ hai người.
Cũng vì chuẩn bị cho kỳ thi mà cô càng học hành chăm chỉ hơn. Thời gian không có tiết trên lớp sẽ hẹn bạn bè ra thư viện tìm kiếm tài liệu nghiên cứu.
Môn thi ngoại ngữ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đây cũng là sở trường của Thẩm Nguyệt An nên đề bài của giảng viên không thể làm khó được cô.
Thi xong, cô vốn hẹn Tống Thanh Phong ở văn phòng thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ hắn.
Trường có đoàn đại biểu về dự đột xuất, Tống Thanh Phong là một trong những người giữ bộ mặt cho trường, tất nhiên phải tham dự. Thẩm Nguyệt An đứng ngoài hành lang chuẩn bị về nhà, vô tình nhìn thấy hắn, Diệp Yên, thầy hiệu trưởng cùng vài thầy cô khác đang di chuyển đến hội trường.
Thẩm Nguyệt An đứng ngẩn người, gương mặt thoáng chốc trùng xuống. Dù biết giữa Diệp Yên và Tống Thanh Phong không có gì, thế nhưng khi nhìn hai người sánh bước bên nhau, cô lại thấy tự ti đến lạ.
Tống Thanh Phong giỏi như vậy, có phải người ở bên cạnh hắn là Diệp Yên thì mới xứng hay không?
Cô ngồi xuống ghế đá một lúc lâu, hành lang vắng dần vì sinh viên đã về gần hết, Thẩm Nguyệt An vẫn chưa định đứng lên ra về.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tống Minh Thành không biết từ đâu bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Thẩm Nguyệt An khẽ nhíu mày, tâm trạng cô đã tệ lắm rồi lại còn gặp phải anh ta nữa.
“Không có gì. Tôi phải về trước đây, tạm biệt.” Cô xách ba lô nhanh chóng đứng dậy.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt An lại bị Tống Minh Thành giữ lại. Cô trừng mắt nhìn anh ta, ngữ điệu vô cùng khó chịu:
“Buông tôi ra đi. Cậu muốn làm gì hả?”
Xét về tuổi tác thì Tống Minh Thành lớn hơn cô, nhưng xét về vai vế, dù sao cô cũng là vợ của Tống Thanh Phong, là thím nhỏ của anh ta. Xưng hô như vậy chắc không có vấn đề gì.
“Nguyệt An, nếu có thời gian thì ngồi nói chuyện một chút đi.”
“Gọi tôi là thím nhỏ. Với lại hiện tại tôi không rảnh.”
Thẩm Nguyệt An thu tay về, thế nhưng Tống Minh Thành lại cô chấp giữ lấy quai đeo ba lô của cô.
“Không rảnh còn có thể ngồi lỳ ở đây suốt ba mươi phút đồng hồ sao? Thím nhỏ, dạo này thím và Tống Thanh Phong thế nào rồi?”