“Rất tốt, rất hạnh phúc.” Thẩm Nguyệt An nhoẻn miệng cười, thế nhưng ánh mắt lơ đễnh nhìn đi chỗ khác đã vạch trần tất cả.

“Có thật là tốt không? Chị gái họ Diệp gì đó quay về rồi, tin đồn cô ấy và Tống Thanh Phong hẹn hò rộ khắp cái trường này, thím thật sự không bị ảnh hưởng?”

Tống Minh Thành khẽ nhướng mày, một phát nói trúng tim đen của Thẩm Nguyệt An. Bị anh ta túm chặt dây đeo ba lô, cô bất lực ngồi bên cạnh, thở dài nhè nhẹ.

“Có hay không cũng chẳng liên quan đến cậu.”

“Vậy là có thật rồi.” Tống Minh Thành liếc sang nhìn Thẩm Nguyệt An. Cái trừng mắt của cô đã chứng minh lời của anh ta là đúng.

Thẩm Nguyệt An đâu rảnh ngồi đôi co với Tống Minh Thành. Hiện tại đã là bốn giờ chiều, cô nên trở về nhà tắm rửa, chuẩn bị quần áo để tối nay ra ngoài hẹn hò cùng Tống Thanh Phong.

Hai người dự định đi xem phim, vé cũng đã đặt sẵn. Sau đó sẽ cùng nhau ăn tối ở nhà hàng.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt An vừa mới định đứng dậy, âm thanh tin nhắn từ điện thoại vang lên.

Tống Thanh Phong sẽ đi ăn tối cùng đoàn đại biểu, cho nên buổi hẹn hò của hai người sẽ bị hủy bỏ.

Cô nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, thất vọng không nói nên lời. Tống Minh Thành vô tình đọc được tin nhắn, liền chủ động đề nghị:

“Thím nhỏ, vé xem phim đã đặt rồi. Hay là tôi đi cùng thím.”

“Có vứt cũng không đi cùng cậu.”

Thẩm Nguyệt An tức tối đứng dậy, đi thật nhanh khỏi tầm mắt Tống Minh Thành. Thế nhưng anh ta lại bám theo cô, đứng chắn trước mặt.

“Thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi.”

Cô ngẩn người, chững lại mấy giây mới nhớ ra. Đúng thật hôm nay chính là sinh nhật của Tống Minh Thành.

Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến Thẩm Nguyệt An chứ? Chẳng phải Tống Minh Thành nên tìm Thẩm Gia Huệ đón sinh nhật cùng sao?

Kiếp trước luôn là như thế. Dù cho Thẩm Nguyệt An hai chân tàn phế vẫn cố tự mình làm bánh kem cho Tống Minh Thành, thế nhưng hắn lại dành nguyên một ngày quan trọng đó ở bên cạnh Thẩm Gia Huệ.

Kiếp này giữa cô và anh ta không còn chút dính líu, nói với cô để làm gì?

“Sinh nhật của cậu liên quan gì đến tôi?”

“Haha, đúng là không liên quan. Chỉ là tôi muốn mời thím nhỏ đi ăn tối, có thể nể mặt hôm nay là sinh nhật của tôi mà đồng ý không?”

“Vớ vẩn.” Thẩm Nguyệt An tránh Tống Minh Thành còn không kịp, ngồi chung bàn với anh ta có thể ăn ngon miệng sao?

“Xem như tôi năn nỉ thím.”

Thẩm Nguyệt An vốn không định đồng ý, cho đến khi nhận thêm một tin nhắn từ Tống Thanh Phong.

Hắn nói vé xem phim không thể hủy được, vì vậy Thẩm Nguyệt An hãy đi xem phim cùng bạn bè.

Tống Thanh Phong chỉ sợ Thẩm Nguyệt An buồn nên mới gợi ý như vậy, không ngờ trong tình huống này lại khiến cô tức giận.

“Được, đi thôi.”

Cô cùng Tống Minh Thành đi xem một bộ phim mà cô yêu thích. Thẩm Nguyệt An không phải chưa từng trải qua những chuyện bất ngờ đến khó tin, thế nhưng ngàn vạn lần cô cũng không tưởng tượng được người đi xem phim cùng mình là Tống Minh Thành.

Thẩm Nguyệt An từng bị vẻ ngoài của anh ta làm rung động, thế nhưng càng tiếp xúc, cô phát hiện Tống Minh Thành tệ hơn cô tưởng.

Không thể phủ nhận kiếp trước là Thẩm Nguyệt An cố chấp cưới Tống Minh Thành, thế nhưng anh ta cũng không thể vì như vậy mà ngang nhiên qua lại với tình nhân bên ngoài, mà người này còn là em gái cô nữa.

Cho nên, tình cảm mà Thẩm Nguyệt An dành cho Tống Minh Thành đã hoàn toàn sụp đổ.

“Thím nhỏ, thím ăn cái gì gọi đi, chầu này tôi mời.”

“Đương nhiên là cậu mời rồi.” Thẩm Nguyệt An gọi ra một bàn đầy thức ăn. Cô chỉ muốn nhanh chóng no bụng rồi trở về nhà.

Không ngờ, ăn tối xong, Tống Minh Thành lại kéo cô ra bờ sông ngắm cảnh.

Đứng trên chiếc cầu dây văng có thể nhìn thấy tòa nhà Tống thị, Thẩm Nguyệt An phát hiện đôi mắt Tống Minh Thành bỗng lóe sáng. Anh ta đứng chống tay vào thành cầu, dáng dấp của một con người mang theo hoài bão.

“Thím nhỏ, hình như thím ghét tôi lắm hả?”

“Có thể nói cho tôi biết là vì sao không?”

“…” Rõ ràng đến thế à?

Thẩm Nguyệt An không thể phủ nhận, cô thể hiện rất rõ thành kiến của mình với Tống Minh Thành.

Kiếp trước, cô uất ức đến mức tự tử tìm cái chết, anh ta không thoát khỏi một phần trách nhiệm. Cho nên kiếp này gặp lại, dù Tống Minh Thành có tốt hay xấu, Thẩm Nguyệt An vẫn không thể ưa nổi.

Tống Minh Thành ngồi bệt xuống đất, dựa mình vào lan can cầu. Thẩm Nguyệt An lúng túng không biết phải làm sao, bèn ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Tống Minh Thành thế mà lại tâm sự với cô.

Hóa ra anh ta cũng có áp lực, từ nhỏ đã phải nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ. Về điểm này Thẩm Nguyệt An không có gì lạ. Thật ra… kiếp trước cô cảm thấy Tống Minh Thành xấu tính như vậy cũng là vì ảnh hưởng từ mẹ anh ta.

Người phụ nữ bất chấp tất cả vì lợi ích.

“Này, Nguyệt An, chúng ta có thể làm bạn được không?”

Tống Minh Thành không gọi Thẩm Nguyệt An bằng thím nữa. Biết rằng cô đã lấy chú nhỏ của mình, thế nhưng anh ta vẫn muốn kết bạn cùng cô. Từ lần đầu nhìn thấy Thẩm Nguyệt An trong tiệc rượu, Tống Minh Thành đã bị cô thu hút rồi.

Thẩm Nguyệt An không nói gì, chỉ cười nhàn nhạt cho qua chuyện. Nếu như Tống Minh Thành biết kiếp trước hai người từng là vợ chồng sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

Cô không muốn nghĩ lại, càng không có lý do gì để nghĩ lại những chuyện trong quá khứ. Huống chi kiếp này người cô yêu là Tống Thanh Phong, không phải Tống Minh Thành.

“Thế nào, được không?” Anh ta hỏi lại.

“Khó thật đấy! Để tôi suy nghĩ đã.”

Tống Minh Thành bật cười, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối bèn đưa Thẩm Nguyệt An về nhà.

Thế nhưng, cô vì mệt quá đã ngủ quên trên xe.

Chờ đến khi Tống Thanh Phong mở cổng, xe của Tống Minh Thành chạy vào bên trong. Anh ta bế Thẩm Nguyệt An xuống khỏi xe, trên người cô còn choàng áo khoác của Tống Minh Thành.

Đứng trên bậc tam cấp, Tống Thanh Phong khoanh tay nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt trở nên tối sầm. Khí nóng trào ra khắp khuôn mặt.

“Nói. Tại sao cậu lại ở cùng Nguyệt An hả?”