“Thím nhỏ hình như có chuyện không vui. Tôi chỉ mời cô ấy đi ăn một bữa cơm thôi, chú đâu cần phải tức giận như vậy.”

Thẩm Nguyệt An nghe thấy tiếng động, miễn cưỡng mở mắt trong cơn buồn ngủ. Cô còn ngơ ngác chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì thì Tống Thanh Phong đã vươn tay ra, giành bế cô từ trong tay Tống Minh Thành.

Không nói một lời, hắn trực tiếp ôm cô vào bên trong nhà. Tống Minh Thành chứng kiến cảnh này, hai tay đút vào túi quần, nhún nhẹ vai một cái rồi quay ra xe ô tô rời khỏi biệt thự.

Tống Thanh Phong đặt Thẩm Nguyệt An đứng vững trên nền đất. Hắn nghiêm túc nhìn vào gương mặt cô, nâng giọng chất vấn:

“Nguyệt An, tại sao em lại đi ăn tối cùng Tống Minh Thành? Lại còn về trễ như vậy.”

Thẩm Nguyệt An đang trong cơn ngái ngủ, bị tra hỏi nên có phần khó chịu. Cô đưa tay che miệng ngáp, uể oải trả lời:

“Chẳng phải anh nói em tìm bạn đi xem phim cùng sao? Tống Minh Thành cùng em đi xem phim, sau đó vừa hay đến giờ ăn tối nên em đi ăn cùng cậu ta.”

“Hơn nữa bây giờ chỉ mới hơn chín giờ tối, không quá trễ.”

Tống Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, tay chống tay ngang hông, thật không thể hiểu nổi lý lẽ của người con gái này.

“Em thiếu bạn à, sao phải đi ăn với nó? Thẩm Nguyệt An, em nên nhớ em đã kết hôn rồi. Qua lại với người khác giới, không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Thẩm Nguyệt An ngước lên nhìn Tống Thanh Phong, đem từng biểu cảm phức tạp trên gương mặt hắn thu vào trong mắt. Hắn tức giận với cô như vậy, lẽ nào là đang ghen?

“Anh có bạn khác giới được, còn em thì không sao? Nếu muốn anh cũng có thể đi ăn với chị Diệp Yên, em không để ý đâu.”

“Thẩm Nguyệt An, em vô lý vừa thôi. Đừng so sánh mối quan hệ giữa anh với Diệp Yên giống như em và Tống Minh Thành.”

“Không giống thì không giống, anh khó chịu cái gì? Ăn tối với cháu trai anh một bữa, cũng không làm gì quá đáng. Anh nói như thể em ở sau lưng anh vụng trộm với người khác vậy.”

“Em…” Tống Thanh Phong bóp chặt nắm tay, hít sâu vào một hơi, muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, xoay người bỏ về phòng.

Thẩm Nguyệt An ngồi phịch xuống ghế, uống một cốc nước cho tỉnh táo trở lại. Cô cảm thấy gần đây giữa mình và Tống Thanh Phong không ổn chút nào, dù đã bao lần cố kìm nén vẫn không tránh khỏi cãi vả.

Bình tĩnh hơn một chút, Thẩm Nguyệt An đi đến phòng Tống Thanh Phong gõ cửa.

“Thanh Phong à, thật ra em…”

“Ngày mai còn đi học, em nên về phòng ngủ sớm đi.”

Thẩm Nguyệt An chưa kịp mở miệng đã bị Tống Thanh Phong chặn lời.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt mình, cô uất ức trở về phòng ngủ. Thẩm Nguyệt An biết lúc nãy mình có hơi trẻ con khi lấy Tống Minh Thanh ra để gây sự với Tống Thanh Phong. Nhưng chỉ là cô muốn thấy biểu hiện của hắn sẽ thế nào, có phải là sẽ ghen với cháu trai của mình không?

Kết quả, Thẩm Nguyệt An vẫn chẳng thể nắm được tâm tư của hắn.

Bị Tống Thanh Phong phớt lờ, hôm sau cô một mình trở về Thẩm gia thăm cha mẹ. Thế nhưng trong suốt bữa ăn tối, người được nhắc đến nhiều nhất lại là hắn. Dường như cha mẹ cô rất quan tâm đến đứa con rể này.

Thấy biểu hiệu của Thẩm Nguyệt An có chút kỳ lạ, Bạch Phương Mỹ tinh ý nhận ra, liền hỏi:

“Nguyệt An, con với Thanh Phong có chuyện gì à? Hai đứa cãi nhau đúng không?”

“Không… không có ạ.” Cô rủ mi mắt, né tránh ánh mắt sắc bén từ mẹ của mình.

Thẩm Gia Huệ ra ngoài từ chiều, đúng lúc mọi người ăn tối xong lên phòng khách nói chuyện thì về đến nhà. Nhìn thấy Thẩm Nguyệt An, cô ta lập tức đi đến gây sự:

“Thẩm Nguyệt An, hôm qua chị cùng Tống Minh Thành đi xem phim sao? Con người chị sao có thể vô liêm sỉ như vậy?”

“Vô liêm sỉ cái gì?” Thẩm Nguyệt An nhíu mày hỏi lại.

“Tôi và Minh Thành đang tìm hiểu nhau, chắc chắn chị biết chúng tôi đang có khúc mắc nên mới xen vào. Lúc trước hai bên gia đình mai mối cho chị và Minh Thành nhưng chị không chịu, cưới chú nhỏ của anh ấy, giờ hối hận rồi muốn giành giật anh ấy với tôi sao? Đúng là không được giáo dục từ nhỏ nên mới vô liêm sỉ như vậy. Nhìn chị đi, có khác nào một con điếm rẻ tiền không hả?”

Chát!

Thẩm Gia Huệ một tay ôm má bỏng rát, sững sờ nhìn Thẩm Nguyệt An. Cái tát của cô in hằn năm dấu tay đỏ trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Gia Huệ.

Cô ta đau quá, mím môi bật khóc, Bạch Phương Mỹ liền đẩy Thẩm Nguyệt An ra, quát lớn:

“Nguyệt An, con làm cái gì vậy hả? Sao lại nặng tay như vậy?”

“Mẹ không thấy nó mạt sát con sao? Phách lối như vậy lại muốn con nhường nhịn.”

“Nhưng dù gì cũng là em gái con. Nguyệt An, có gì cũng từ từ nói.” Thẩm lão gia sốt ruột chen lời.

“Chẳng có gì để nói cả. Nó vốn dĩ đâu phải em gái con.”

“Con… câm miệng cho mẹ.”

Thẩm Nguyệt An cười nhàn nhạt, cô quên mất cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cha mẹ cô vẫn đứng về phía Thẩm Gia Huệ. Căn bản, đứa con gái mà họ chăm chút nâng niu từ bé còn có tình cảm sâu đậm hơn đứa con ruột như cô gấp vạn lần.

“Vậy cứ xem như con hành động quá khích đi. Em gái à, xin lỗi nhé! Ba mẹ, cũng không còn sớm nữa, con xin phép về luôn đây.”