Được một ngày nghỉ cuối tuần, Thẩm Nguyệt An ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc. Cô rủ Triệu Linh đến trung tâm thương mại để mua sắm cùng mình.

“Làm sao? Lại cãi nhau với Tống Thanh Phong rồi?”

Thẩm Nguyệt An mặt mày ủ rũ, cứ tưởng sẽ qua mặt được Triệu Linh. Không ngờ chỉ cần liếc mắt một cái, cô ấy đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi.

“Triệu Linh, em hỏi chị cái này. Trước đây Thanh Phong từng có bạn gái chưa?”

“Theo chị biết là chưa. Nguyệt An, em là người đầu tiên đấy!”

Trước đây cô từng hỏi Tống Thanh Phong thì hắn cũng trả lời giống như vậy. Có lúc, Thẩm Nguyệt An tự hỏi vì sao một người ưu tú như hắn lại chọn mình? Thẩm Nguyệt An cảm thấy cô đến với Tống Thanh Phong quá dễ dàng. Sau sự cố hai người chung giường, chính hắn là người chủ động tiếp cận cô, rồi trong một thời gian ngắn đã tỏ tình.

Hạnh phúc cứ như mơ vậy, cho nên Thẩm Nguyệt An lại đâm ra sợ hãi. Cô sợ một ngày nào đó mình sẽ tỉnh dậy, phát hiện mọi thứ đều là hư ảo.

“Chị nghĩ xem vì sao Thanh Phong lại chọn em? Nhiều khi em cảm thấy em không xứng với anh ấy…”

“Con bé ngốc, tình yêu thì làm gì có lý do chứ? Chỉ cần hai trái tim đồng điệu, như thế đã có thể yêu rồi.”

Triệu Linh vuốt nhẹ mái tóc Thẩm Nguyệt An. Lúc mới gặp cô nhóc này, Triệu Linh chỉ nghĩ đơn thuần đây là một cô gái hồn nhiên, vui vẻ. Thế nhưng có những lúc Thẩm Nguyệt An lại đa sầu, đa cảm đến lạ.

Dường như trong lòng đang chất chứa một mảng tối mà không để muốn để người khác soi đến.

“Em chẳng giúp gì được cho anh ấy cả, bước vào cuộc sống chỉ mang thêm sự phiền toái cho anh ấy. Thanh Phong cũng lớn tuổi rồi, chị có nghĩ anh ấy nên tìm một cô gái chững chạc, giỏi giang tương xứng với địa vị học vấn của sinh ấy, sớm kết hôn, sinh con đẻ cái…”

“Lại ngốc nữa rồi! Rốt cuộc là ai đã nói gì khiến em có cái suy nghĩ vớ vẩn đó hả?”

“Phương Hiểu Lam à? Bà chị xấu tính đó còn dám tìm đến em nữa sao?”

“Không… không. Chị ta bị Tống Thanh Phong hù sợ chạy mất rồi.” Thẩm Nguyệt An cười gượng. Cô làm sao dám nói với Triệu Linh người làm cô phải suy nghĩ nhiều như vậy là Triệu Bách Niên, anh trai của cô ấy.

Thẩm Nguyệt An càng nghĩ, càng cảm thấy lời của Triệu Bách Niên có lý. Thế nên tâm trạng càng trở nên hỗn độn. Thêm với lần về nhà vì Thẩm Gia Huệ mà bất hòa với cha mẹ, cô càng mệt mỏi.

“Thật ra con người của Tống Thanh Phong trước giờ được mọi người nhận xét là khô khan và khó gần gũi. Thế nhưng chị lại thấy anh ấy vì em mà thay đổi khá nhiều, điều này chứng tỏ Tống Thanh Phong rất nghiêm túc và trân trọng mối quan hệ của hai người. Nguyệt An à, em đừng suy nghĩ linh tinh mà tự khiến bản thân buồn phiền.”

Nghe những lời an ủi từ Triệu Linh, Thẩm Nguyệt An nhẹ lòng hơn một chút. Đương nhiên cô nhìn ra sự chân thành của Tống Thanh Phong dành cho mình nên mới cố gắng gìn giữ tình cảm của hai người đến như vậy. Cũng chỉ hi vọng bản thân sớm thoát khỏi mớ suy nghĩ tiêu cực này.

Thẩm Nguyệt An mua đồ ngủ đôi cho mình và Tống Thanh Phong. Cô còn chọn một chiếc cà vạt màu xanh than navy tinh tế để tặng hắn.

Mua sắm xong, Thẩm Nguyệt An đi ăn trưa cùng Triệu Linh trước khi trở về nhà.

Cô đứng bên đường đợi tài xế riêng, vô tình nhìn thấy Thẩm Gia Huệ ở gần đó.

Đang cảm thấy mình thật xui xẻo, dành một ngày đi chơi cũng có thể bắt gặp cô ta, Thẩm Nguyệt An lại nhìn thấy một người phụ nữ bước ra từ trong quán cà phê, tay níu tay kéo Thẩm Gia Huệ.

Cô ta to tiếng với người kia, Thẩm Nguyệt An đứng ở một bên quan sát. Sau đó, một chiếc xe đi tới, Thẩm Gia Huệ kéo người phụ nữ đó vào trong xe.

Vừa lúc tài xế riêng của Thẩm Nguyệt An cũng đến. Cô tò mò bảo chú ấy lái xe theo Thẩm Gia Huệ.

Bọn họ đến bệnh viện, Thẩm Nguyệt An âm thầm đi theo sau.

Cho đến khi Thẩm Gia Huệ vào trong một phòng bệnh đóng cửa. Thẩm Nguyệt An chỉ đành đứng ở hành lang, kiên nhẫn quan sát tình hình.

Rất nhanh cô ta đã trở ra cùng người phụ nữ kia. Đứng giữa hành lang vắng mà to tiếng:

“Các người muốn bao nhiêu tiền mới chịu buông tha cho tôi đây?”

“Tôi nói rồi, hiện tại tôi đang sống rất tốt, càng không muốn bị các người làm phiền.”

“Gia Huệ, sao con lại nói như vậy? Một giọt máu đào hơn ao nước lã, sao con có thể…”

“Bà im đi! Chẳng qua các người cũng chỉ muốn tiền từ tôi, từ nhà họ Thẩm thôi chứ gì? Đừng giả vờ giả vịt nữa. Cầm lấy số tiền này rồi mau chóng trở về quê đi.”

Thẩm Gia Huệ rút ra trong túi xách một xấp tiền, thẳng tay ném xuống đất như bố thí người kia. Sau đó cô ta cao ngạo quay gót rời đi, để lại người phụ nữ thất vọng ngồi sập xuống, run run nhặt lấy từng tờ tiền.

Chờ khi bà ấy vào trong phòng, Thẩm Nguyệt An mới dám đến gần.

Cô nhìn tên bệnh nhân, số phòng bệnh rồi nhấn số gọi một cuộc điện thoại.

“Xin chào, phiền anh giúp tôi điều tra thông tin liên quan đến người này."