Thẩm Nguyệt An bước xuống lầu, đầu tóc vẫn còn chưa chải. Chiều nay cô mới có tiết học trên trường nên buổi sáng ngủ nướng thêm một lúc, đến tám giờ mới chịu dậy.

Tống Thanh Phong ăn sáng xong, đứng bên bồn rửa mấy cái bát. Trên bàn vẫn một phần điểm tâm được hắn chu đáo chuẩn bị sẵn cho Thẩm Nguyệt An.

“Đã dậy rồi sao?”

Tống Thanh Phong úp bát lên kệ, sau đó lau tay cho khô rồi bước đến chỗ của Thẩm Nguyệt An.

Thân hình cân đối diện trên người một chiếc áo sơ mi màu trắng, Tống Thanh Phong còn thắt thêm chiếc cà vạt mà Thẩm Nguyệt An tặng. Chiều hôm qua cô đã đặt chiếc cà vạt và bộ đồ ngủ ở trên giường trong phòng của Tống Thanh Phong thay vì đưa tận tay hắn.

Khóe môi ai đó khẽ cong lên. Lúc mua chiếc cà vạt này, Thẩm Nguyệt An cũng không nghĩ đến lúc nó ở trên người Tống Thanh Phong lại đẹp đến vậy.

“Mua tặng cho anh sao không nói gì?”

“Em…” Thẩm Nguyệt An nhỏ giọng: “Sợ anh vẫn còn giận.”

“Hửm? Giận cái gì mới được?”

“Chuyện em đi ăn với Tống Minh Thành.”

Thẩm Nguyệt An cắn nhẹ đầu môi dưới, cô không muốn Tống Thanh Phong hiểu nhầm cô với cháu trai hắn có gì mờ ám. Đáng lẽ tối hôm đó cô không nên nói mấy lời thách thức hắn.

“Anh không giận.” Tống Thanh Phong đưa tay vén lại mái tóc rối cho Thẩm Nguyệt An.

Cô phụng phịu phồng má. Hắn không giận mà lạnh nhạt với cô suốt mấy hôm rồi.

“Ngoan, một lát nữa nhớ phải ăn sáng. Trong tủ lạnh còn có nước ép lựu mà em thích.”

“Anh chuẩn bị cho em sao?”

“Ừ.” Hắn kéo Thẩm Nguyệt An về phía mình, bất giác cúi xuống hôn khẽ lên trán cô.

Vòng tay qua cổ, ghì lấy đầu Tống Thanh Phong, cô đáp trả nụ hôn của hắn một cách nồng nhiệt.

“Đồ ngủ anh thấy thế nào? Dễ thương lắm có đúng không?”

Tống Thanh Phong nhớ đến họa tiết nhân vật hoạt hình được in trên bộ đồ ngủ thì bật cười.

“Em chắc là nó phù hợp với anh chứ?”

“Ưm.” Thẩm Nguyệt An gật gật đầu. “Đồ ngủ đôi đó! Hai chúng ta cùng mặc.”

“Mặc làm gì khi lên giường cũng phải cởi.” Tống Thanh Phong ghé sát vào tai Thẩm Nguyệt An, hứng thú lên tiếng trêu chọc cô.

Mất mấy giây cô mới nhận ra ý tứ trong câu nói lưu manh của hắn. Đưa tay đánh nhẹ vào ngực người đàn ông kia, hai gò má bỗng chốc đỏ ửng lên như trái cà chua chín.

“Đáng ghét! Anh mau đến trường đi, trễ bây giờ.”

Tống Thanh Phong mặc đồ như vậy có lẽ là sắp phải lên trường. Bình thường ngoài thời gian lên giảng đường giảng dạy thì hắn sẽ ở văn phòng xử lý công việc hoặc tham dự các cuộc họp của khoa.

Thẩm Nguyệt An ngồi thưởng thức bữa sáng, sau đó lên phòng ôn bài. Chỉ còn hai môn thi, bao gồm cả môn xác suất thống kê của Tống Thanh Phong nữa là cô đã hoàn thành chương trình học của học kỳ này.

Lulu trưa nay có biểu hiện chán ăn, Thẩm Nguyệt An cứ nghĩ vì cún con không thích loại hạt mới mà cô mua. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định mang theo nó lên trường. Chiều nay sau khi tan học, cô sẽ đưa nó đến cửa hàng bán thức ăn thú cưng để chọn loại hạt khác.

Cục bông trắng của cô rất ngoan, không bao giờ cắn đồ hay sủa vô cớ, vì vậy Thẩm Nguyệt An rất yên tâm để nó chơi trong văn phòng của Tống Thanh Phong.     Không thấy hắn trên văn phòng, cô cũng đã nhắn tin báo với hắn một tiếng.

Tiết học kéo dài hơn hai tiếng. Thẩm Nguyệt An sau khi học xong liền lên đón Lulu.

Thế nhưng khi cô vào trong văn phòng, gọi mãi không thấy Lulu chạy đến quẫy đuôi với mình.

“Lulu, lulu à…”

Pate mà Thẩm Nguyệt An đổ ra cho Lulu ăn đã vơi đi, cô nhìn quanh, phát hiện cún con nằm trong gầm ghế đang rên rỉ.

“Lulu, em sao vậy? Đừng làm chị sợ mà!”

Cơ thể nhỏ bé co giật. Lulu nôn mửa, lông dính đầy chất nhầy cùng pate đã nôn ra. Thẩm Nguyệt An hốt hoảng bế nó lên, chạy ra bên ngoài.

Lần đầu tiên Lulu có biểu hiện lạ như vậy, Thẩm Nguyệt An hoảng loạn đến mức không biết làm thế nào. Cô sợ sẽ mất đi Lulu một lần nữa.

“Lulu…”

“Chị Diệp Yên.”

Thẩm Nguyệt An nhìn quanh tìm kiếm người giúp đỡ, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Yên. Cô đến chỗ cô ấy, vừa thở hổn hển vừa nói:

“Lulu… Lulu của em bị làm sao rồi. Diệp Yên… chị, chị giúp em với.”

Diệp Yên thấy cún con trong vòng tay Thẩm Nguyệt An, gương mặt biến sắc, sợ hãi lùi về phía sau. Thẩm Nguyệt An cuống quýt lo cho thú cưng của mình, không để ý đến biểu hiện của Diệp Yên bèn đưa Lulu lại phía cô ấy, kéo tay nhờ Diệp Yên bế giúp mình.

“Giúp em bế Lulu một lúc đi. Em… em đi tìm người giúp đỡ.”

“Nguyệt An à, không được.... thật ra chị…”

“Hức, nó ngoan lắm… Diệp Yên, xin chị giúp em bế nó một lúc thôi có được không?”

Diệp Yên hắt xì liên tục, Thẩm Nguyệt An vẫn cố chấp đưa bé cún cho Diệp Yên. Cô cần gọi cho thú ý, nhưng lại sợ để Lulu xuống nền đất sẽ bị cảm lạnh.     Tín hiệu cuộc gọi được truyền tới, Thẩm Nguyệt An khó khăn lắm mới nói ra tình hình của Lulu. Ngay lúc này, Diệp Yên đứng trước mặt cô, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra. Cô ấy đưa tay ôm lấy ngực, hơi thở khò khè nghe thấy rõ.

Một tiếng rầm vang lên thật thật lớn, Diệp Yên trực tiếp ngã huỵch xuống sàn.

“Diệp Yên, chị làm sao vậy? Cứu… có ai không làm ơn cứu với!”