Diệp Yên được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê, khắp người nổi mẩn đỏ trông rất đáng sợ.
Chẳng mấy chốc mà Tống Thanh Phong và hai anh em nhà họ Triệu đã chạy đến bệnh viện. Sắc mặt ai này đều vô cùng căng thẳng.
“Nguyệt An, tại sao em lại để Lulu lại gần Diệp Yên? Cô ấy bị dị ứng lông động vật, hơn nữa còn có tiền sử bệnh hô hấp. Đây không phải là chuyện nhỏ, mà có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, em có biết không?”
“Em không biết… thật sự không biết chị ấy…”
“Làm sao lại không biết? Lần trước em vô tình bế Lulu đến gần Diệp Yên, anh đã từng dặn em rồi mà?”
“Là vô tri đến mức quên mất, hay là biết rõ nhưng vẫn cố tình làm như vậy?”Triệu Bách Niên siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng đay điến nói thêm một câu vào.
“Em…” Cổ họng Thẩm Nguyệt An nghẹn đắng. Nếu như cô biết Diệp Yên dị ứng với lông động vật thì tuyệt đối sẽ không để cô ấy bế Lulu. Thế nhưng tại sao không một ai chịu tin cô? Tống Thanh Phong thì chất vấn, Triệu Bách Niên lại chì chiết, đều cho rằng Thẩm Nguyệt An ghét bỏ Diệp Yên mà cố ý hãm hại cô ấy vậy. “Được rồi, không cần giải thích nữa. Người không phận sự thì về bớt đi, ở đây cũng không khiến Diệp Yên nhanh tỉnh lại được.”
“Triệu Bách Niên, anh bớt nói vài câu đi.” Triệu Linh kéo tay áo anh trai nhắc nhở. Cô ấy hiểu anh đang rất lo lắng cho Diệp Yên nên mới không kiểm soát được cảm xúc, thế nhưng đâu thể nói mấy câu nặng nề, khó nghe đến như vậy.
Thẩm Nguyệt An rưng rưng nước mắt nhìn về phía Tống Thanh Phong. Thái độ hắn lạnh tanh không nói một lời nào, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt nhìn về phía phòng cấp cứu. Thoáng chốc, cô cảm thấy cả thế giới này đều như đang ghét bỏ mình.
Người đàn ông từng nói sẽ bảo vệ cho Thẩm Nguyệt An, tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt cô, vậy mà bây giờ lại trơ mắt nhìn người khác mắng nhiếc cô một cách thậm tệ.
“Vậy… em xin phép về trước.” Thẩm Nguyệt An cúi đầu, lặng lẽ lấy chiếc túi xách đang đặt trên ghế.
“Thanh Phong, anh đưa Nguyệt An về đi.”
“Diệp Yên còn chưa biết thế nào. Anh muốn đợi đến khi em ấy tỉnh lại.”
Lời nói của Tống Thanh Phong giống như lưỡi dao nhọn đục khoét vào trái tim đang rỉ máu của Thẩm Nguyệt An. Cô cảm tưởng như không thở nổi nữa, chỉ biết cúi đầu chào ba người họ rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi bệnh viện.
Tống Thanh Phong không tin tưởng Thẩm Nguyệt An, càng không cho cô một cơ hội để giải thích. Rốt cuộc trong mắt hắn, cô giống hạng người gì?
Thẩm Nguyệt An trở về căn biệt thự, không thiết ăn uống. Trời tối cô cũng không bật đèn, một mình ngồi dưới sàn lát đá trong phòng khách bị bóng đêm nhấn chìm.
Lulu được mang đến bệnh viện thú y đã qua cơn nguy kịch, hiện tại đang nằm lưu trú để theo dõi tình trạng sức khỏe.
Thẩm Nguyệt An ngồi thu mình ở một góc chờ Tống Thanh Phong. Cô nghĩ hắn sẽ về, thế nhưng chờ đến gần sáng, hắn vẫn không xuất hiện.
Vì mệt quá, Thẩm Nguyệt An nằm xuống sàn đá lạnh lẽo ngủ thiếp đi.
Đến sáng, cô giật mình tỉnh dậy, cơ thể rệu rã đau nhức.
Thẩm Nguyệt An gọi cho Tống Thanh Phong không được, liền gọi cho Triệu Linh hỏi thăm tình hình của Diệp Yên
May mắn là cô ấy đã tỉnh lại, mấy vết dị ứng trên người cũng được xử lý kịp thời.
Thẩm Nguyệt An thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Diệp Yên có gì bất trắc, cô sẽ ân hận cả đời mất.
“Nguyệt An, hôm qua Bách Niên trong lúc nóng giận nói chuyện có phần quá đáng, chị thay anh ấy xin lỗi em.”
“Em không để ý đâu ạ.” Thẩm Nguyệt An nhỏ giọng.
Tâm trạng tồi tệ không muốn làm bất cứ chuyện gì, cô xin nghỉ học một ngày. Thẩm Nguyệt An nghĩ cô nên đến gặp Diệp Yên để trực tiếp xin lỗi cô ấy, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp.
Chuyện quan trọng trước mắt là phải giải thích với Tống Thanh Phong hiểu lầm kia đã.
Thẩm Nguyệt An đã suy nghĩ suốt một đêm. Hắn bảo từng nói với cô việc Diệp Yên bị dị ứng lông động vật, lẽ nào là vào ngày hôm đó, lúc cô đang đeo tai nghe nghe nhạc sao?
Chẳng trách cô lại không nghe thấy gì.
Gọi điện thoại không được, Thẩm Nguyệt An đành phải nhắn tin giải thích cho hắn kỹ càng mọi chuyện.
Thế nhưng, Tống Thanh Phong vẫn không phản hồi tin nhắn từ cô.
Gần một ngày không ăn uống, bụng cô đói mèm, tay chân bủn rủn chẳng còn sức.
Buổi chiều, cô đến bệnh viện thú y thăm Lulu, sau đó ghé mua một phần cháo mang về nhà để giải quyết cơn đói.
Cũng giống ngày hôm qua, Thẩm Nguyệt An ngồi ở phòng khách đợi Tống Thanh Phong.
Đến chín giờ tối, cuối cùng hắn đã về nhà.
Hai chân cô tê cứng, khó khăn đứng dậy đi về phía Tống Thanh Phong.
“Thanh Phong, anh về rồi. Chị Diệp Yên đã đỡ hơn chưa?”
“May mắn là đã có thể ăn chút cháo rồi.” Thái độ hắn lạnh tanh, mặt mày không mang chút cảm xúc nào.
Thẩm Nguyệt An vân vê mấy đầu ngón tay, không hiểu vì sao bản thân đang đứng trước mặt Tống Thanh Phong nhưng lại có cảm giác xa cách vạn trượng.
“Anh đọc tin nhắn của em chưa? Lúc sáng em gọi điện thoại nhưng không được nên đã nhắn tin…”
“Không có tâm trạng đọc.” Tống Thanh Phong trả lời gọn lỏn. Hắn thở hắt một hơi, cũng không nhìn sang Thẩm Nguyệt An một cái mà thản nhiên bước lên lầu: “Anh thấy hơi mệt, đừng sang phòng làm phiền anh.”