Thẩm Nguyệt An muốn tìm cơ hội trực tiếp giải thích với Tống Thanh Phong, thế nhưng hắn lại luôn tìm cách để tránh mặt cô.

Thấy hắn chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Nguyệt An liếc nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, liền nói:

“Em nấu bữa sáng xong rồi, anh ăn rồi hẵng đi.”

“Không kịp. Anh vào bệnh viện thăm Diệp Yên, sau đó còn phải lên trường dạy thay cô ấy.”

Hắn nói xong liền xách cặp táp trên ghế sofa rồi rời đi.

Thẩm Nguyệt An nhìn theo bóng lưng cao lớn, thở dài nhè nhẹ. Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó vào trong bếp múc cơm và đồ ăn vào thố giữ nhiệt.

Hôm nay không có tiết học, thế nhưng Thẩm Nguyệt An vẫn muốn mang cơm lên trường cho Tống Thanh Phong.

Cô mang thố cơm lên văn phòng, đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn.

Thẩm Nguyệt An nhìn đồng hồ, hiện tại sắp đến giờ vào lớp. Cô từ văn phòng của Tống Thanh Phong chạy vội về phía khu giảng đường.

“Cẩn thận!”

Thang máy sắp đóng lại, Thẩm Nguyệt An vội vã lao vào. Trùng hợp lại gặp Tống Minh Thành ở trong đó.

“Thím nhỏ, sao gấp gáp vậy? Vẫn còn năm phút nữa mới đến giờ vào lớp.”

Thẩm Nguyệt An không nói gì, gương mặt còn biểu hiện chút sự khó chịu với người vừa mới vươn tay ra giữ cửa thang máy giúp mình.

“Làm sao vậy? Mới sáng ra đã có chuyện không vui à?”

“Tôi mệt lắm, đừng nói nhảm bên tai tôi.”

Cánh cửa thang máy mở ra, Thẩm Nguyệt An bước vội ra ngoài, thế nhưng Tống Minh Thành còn nhanh hơn cả cô.

Anh ta đưa tay chỉnh lại đỉnh tóc rối cho Thẩm Nguyệt An khiến cô cũng phải bất ngờ. Cô ngẩn ra mấy giây, đối diện với nụ cười tươi của Tống Minh Thành.

“Thím nhỏ, chuyện lần trước thím nghĩ đến đâu rồi? Chúng ta có thể làm bạn được chứ?”

“Không rảnh! Cậu tránh ra đi, trễ giờ học của tôi rồi.”

Thẩm Nguyệt An lườm Tống Minh Thanh một cái, rồi vội vã chạy đi mất.

Hai người vốn không hề biết Tống Thanh Phong đang đứng ở gần đó, vô tình chứng kiến hết mọi chuyện.

Thẩm Nguyệt An vào lớp học xa lạ. Cô ngồi xuống bàn đầu, e dè quay ra phía sau hỏi một bạn học.

“Bạn à, cho mình hỏi một chút… chỗ này bình thường có ai ngồi không?”

Cô bạn kia lắc đầu. Vốn dĩ trong giảng đường, sinh viên thường rất ngại ngồi bàn đầu vì thường dễ gây chú ý.

Thẩm Nguyệt An yên tâm gật đầu, ngồi đợi Tống Thanh Phong bước vào trong lớp.

Đúng với ý cô, hắn vừa vào đã chú ý đến Thẩm Nguyệt An. Chỉ là trái ngược với gương mặt hào hứng của cô gái nhỏ, ánh mắt Tống Thanh Phong dành cho cô lạnh lùng đến phát sợ.

Tống Thanh Phong đứng trên bục giảng, lia đôi mắt màu hổ phách qua một vòng quanh lớp.

Chất giọng trầm trầm cất lên:

“Cô Diệp không được khỏe, cho nên tuần này tôi sẽ dạy thay cô ấy.”

Hắn mở danh sách lớp, chưa vội điểm danh mà tiếp tục nói:

“Những ai không đăng ký môn học này, tự động bước ra ngoài.”

Bên dưới im lặng, Thẩm Nguyệt An chột dạ cúi đầu. Được một lúc lại lén ngước lên nhìn Tống Thanh Phong, nhưng vẫn không có ý định rời đi.

Tống Thanh Phong đập mạnh tay xuống bàn tạo sự chú ý. Âm thanh lớn đến nổi khiến nhiều người phải giật mình.

Hắn gằn giọng:

“Hoặc là có người ra khỏi lớp, hoặc là tiết này sẽ trở thành tiết tự học.”

“Nội dung tự học này sẽ ra trong đề thi cuối kỳ.”

Sinh viên bắt đầu xì xầm, căng thẳng nhìn người giảng viên đang đứng trên bục giảng. Tống Thanh Phong nổi danh khắp trường, dù chưa học qua cũng biết ít nhiều về tính tình của hắn. Người đàn ông này không bao giờ nói hai lời, chuyện hắn nói ra chắc chắn làm được.

Chẳng biết là ai đã đắc tội với hắn.

“Tôi đếm đến ba…”

Thẩm Nguyệt An cắn chặt môi dưới, chưa kịp để Tống Thanh Phong đếm đã xách ba lô lên, cúi đầu đi thẳng ra khỏi lớp.

Cô nấc thành tiếng, hai mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước nhưng vẫn cố kìm nén không để bản thân mình bật khóc.

Ngồi ở ghế đá ngoài hành lang chờ Tống Thanh Phong, Thẩm Nguyệt An quyết tâm phải nói rõ ràng mọi chuyện với hắn.

Hai tiếng sau đồng hồ sau, lớp học kết thúc. Tống Thanh Phong ra ngoài.

Thẩm Nguyệt An đi theo hắn, cho đến ở một chỗ vắng người, cô bước nhanh kéo Tống Thanh Phong lại.

“Muốn cái gì? Không có tiết học sao lại chạy lên trường? Em rảnh rỗi lắm sao?”

“Tống Thanh Phong, em đã nói em không biết chị Diệp Yên bị dị ứng lông động vật. Tại sao anh không chịu nghe em giải thích? Tại sao lại đối xử lạnh nhạt với em?”

Thẩm Nguyệt An ấm ức nhìn Tống Thanh Phong, nhưng hắn lại chỉ nhớ đến cảnh tượng lúc sáng Tống Minh Thành vuốt tóc cô, nhìn cô mà mỉm cười. Lòng bàn tay trong túi quần hắn cuộn tròn thành nắm đấm, khí nóng bộc phát trong lồng ngực.

“Em không biết? Thẩm Nguyệt An, chẳng thà em nói em quên mất tôi còn miễn cưỡng tin đó. Dừng lại đi, trò đùa của em đi quá xa rồi.”

“Anh… anh nói gì chứ?”

“Tôi nói như vậy chưa đủ rõ ràng sao? Em về đi, lên văn phòng mang cả hộp cơm khi sáng về nữa.”

Tống Thanh Phong hất nhẹ tay Thẩm Nguyệt An ra khỏi tay mình. Cánh tay cô buông thõng xuống, chính vào khoảnh khắc này, trái tim như một lần nữa ngừng đập.

Hắn vẫn lựa chọn không tin tưởng Thẩm Nguyệt An. Cô đau lòng ngồi thụp xuống, vừa khóc vừa cười một cách thê lương. Trước đây còn thề thốt cả đời sẽ luôn yêu thương cô, hóa ra chỉ toàn lời dối trá!