Thẩm Nguyệt An trở về biệt thự, dứt khoát đem hết quần áo của mình gấp gọn vào chiếc vali lớn.

Nhìn tờ đơn ly hôn vừa viết xong để trên bàn, Thẩm Nguyệt An bật khóc nức nở. Cô đưa tay lau nước mắt, thế nhưng vẫn không thể ngăn bản thân ngừng khóc được.

Tống Thanh Phong nói yêu cô, nhưng lại không tin tưởng cô. Bạn bè của hắn cũng không thích cô. Thẩm Nguyệt An cứ nghĩ mình hiểu Tống Thanh Phong, nhưng thực chất cô lại chẳng biết gì về con người hắn cả.

Tống Thanh Phong thâm sâu khó đoán. Vốn dĩ chỉ riêng sự chênh lệch về tuổi tác của hai người đã là một vấn đề. Lúc hắn sinh ra đời, Thẩm Nguyệt An đối với thế giới này còn chẳng bằng hạt cát bụi. Lúc hắn vật lộn với cuộc sống, phấn đấu vì lý tưởng của mình, Thẩm Nguyệt An chắc chỉ đang bập bẹ học nói.

Vốn dĩ, họ không cùng hệ tư tưởng.

Có lẽ, tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng mình Thẩm Nguyệt An. Có lẽ, ngay từ ban đầu Tống Thanh Phong đã không phù hợp với cô rồi.

Cho nên, cô sẽ rời khỏi nơi này, về sau cũng không muốn dính dáng đến hắn nữa.

Thẩm Nguyệt An ngồi trên ghế đá ở công viên bên đường, valy đặt ngay bên cạnh, không biết phải làm gì.

Trời dần tối, cô lại không dám về nhà. Trong lòng Thẩm Nguyệt An lo sợ, liệu cha mẹ nhìn thấy bộ dạng này của mình, biết được cô và Tống Thanh Phong cãi nhau, liệu có thẳng thừng đuổi cô đi không?

Chẳng phải hắn chính là chỗ dựa của cô đó sao? Mất đi chỗ dựa này, Thẩm Nguyệt An lại trở về con người vô dụng trong mắt họ như trước đây rồi.

Mặt trời khuất hẳn, Thẩm Nguyệt An cuối cùng đã phải ra quyết định.

Cô không muốn đến khách sạn, ở đó một mình vốn không an toàn. Suy nghĩ một lúc, Thẩm Nguyệt An đón taxi đến kí túc xá, sau đó gọi cho Lý Bội Sam, xin tá túc lại phòng của cô ấy.

Đến khi Tống Thanh Phong trở về, bên trong căn biệt thự rộng lớn chẳng còn bóng dáng Thẩm Nguyệt An nữa.

Đơn ly hôn cô đặt trên mặt tủ gỗ bên cạnh giường trong phòng của hắn. Tống Thanh Phong cầm tờ đơn trên tay, cả cơ thể tê cứng như một pho tượng.     “Nguyệt An, Nguyệt An…”

Hắn chạy sang phòng cô, cánh cửa khép hờ. Tống Thanh Phong đẩy cửa đi vào bên trong, thế nhưng căn phòng rộng lớn lại tĩnh lặng như tờ, mọi vật bị chìm trong bóng đen tịch mịch.

Trái tim Tống Thanh Phong bỗng nhói lên một nhịp. Lẽ nào Thẩm Nguyệt An vì những lời nói khi sáng của hắn, tức giận muốn ly hôn sao?

Hắn vội rút điện thoại trong túi quần gọi cho cô. Thế nhưng cho dù hắn gọi bao nhiêu cuộc, Thẩm Nguyệt An cũng không muốn trả lời.

Tống Thanh Phong nóng lòng muốn nhắn tin cho Thẩm Nguyệt An. Chỉ là khi hắn vừa mới mở hộp thư trong điện thoại, tin nhắn mà cô gửi hai ngày trước liền hiện ra trước mặt.

Tin nhắn Thẩm Nguyệt An giải thích mọi chuyện với hắn.

Thế nhưng bây giờ Tống Thanh Phong mới đọc thì đã quá muộn rồi.

“Nguyệt An à…”

Hắn không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, bàn tay còn siết chặt lấy tờ giấy ly hôn. Hắn đã làm gì thế này? Đang yên đang lành lại làm tổn thương người con gái mình yêu nhất.

Tống Thanh Phong điên thật rồi!

“Triệu Linh, em giúp anh liên lạc với Nguyệt An có được không? Cô ấy bỏ nhà đi rồi.”

Hắn không kịp giải thích gì thêm, nói xong liền tắt máy. Tống Thanh Phong nghĩ Thẩm Nguyệt An có thể đã về nhà cha mẹ, thế nên vội lái xe đến Thẩm gia tìm cô.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt An lại không hề về đây.

“Con bé không về đây. Thật ra cách đây không lâu, nó với Gia Huệ cãi nhau…”

“Cãi nhau? Mẹ, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

“À… cũng không có gì to tát. Nhưng mà tại sao con lại phải đi tìm con bé? Hai đứa cãi nhau à?” Bạch Phương Mỹ liền có chút lo lắng.

“Không có. Cô ấy đi dự tiệc sinh nhật bạn, con tưởng cô ấy sẽ ghé sang đây, thế nên mới đến.”

Bạch Phương Mỹ lắc đầu, khẳng định Thẩm Nguyệt An không về nhà. Bà ngỏ ý mời Tống Thanh Phong vào trong dùng bữa tối, thế nhưng hắn đã từ chối khéo rồi ra về.

Thẩm Nguyệt An có thể đi đâu được?

Tống Thanh Phong ngồi trong xe, thở dài não nề. Không loại trừ khả năng cô về quê, vì vậy hắn đã gọi điện thoại hỏi khéo dì Hòa.

Chỉ là một lần nữa, hắn lại đoán sai rồi.

Tâm trạng trở nên tù túng, hắn đấm mạnh vào vô lăng xe, ngửa cổ ra đằng sau đầy bất lực.

Thẩm Nguyệt An, em ở đâu?

Sống mũi hắn giật giật, hai mắt đỏ lên, cay xè. Lần này Tống Thanh Phong thật sự bị sự ghen tuông che mờ mắt rồi. Đáng lẽ hắn không nên chấp nhặt Tống Minh Thành, để rồi nói ra những lời làm tổn thương Thẩm Nguyệt An như vậy.

Lẽ ra ngay từ ban đầu, hắn nên nghe cô giải thích.

Triệu Linh sau khi nhận được cuộc gọi của Tống Thanh Phong đã tìm cách liên lạc với Thẩm Nguyệt An.

Phải đến cuộc gọi thứ năm, cô mới nghe máy.

Thẩm Nguyệt An trốn trong nhà vệ sinh, đè nén nước mắt.

Thế nhưng vẫn không ngăn được tiếng thút thít cùng tiếng nấc truyền qua điện thoại.

“Nguyệt An, có gì từ từ nói. Em bỏ đi như vậy, anh Phong sẽ lo lắng lắm biết không?”

“Không… chị à, anh ấy không cần em nữa rồi. Cho nên… em nghĩ kỹ rồi… em buông tay anh ấy. Tống Thanh Phong với chị Diệp Yên mới là một cặp.”

“Con bé ngốc này, lại nói vớ vẩn gì nữa vậy?”