“Nguyệt An à, người mà Tống Thanh Phong yêu là em, không phải chị Diệp Yên. Hơn nữa chị ấy cũng đâu có thích anh Phong, làm sao hai người họ đến với nhau được?”

“Hức… nhưng em không xứng với Thanh Phong… ai cũng nói như vậy. Hơn nữa… anh ấy đã hứa sẽ chăm sóc cho chị Diệp Yên cả đời, cho nên… cho nên sớm muộn gì em cũng phải buông tay anh ấy…”

Thẩm Nguyệt An nói ngắt quãng từng câu, vừa nói vừa khóc nghẹn đi. Cuối cùng, cô tắt hẳn điện thoại, cũng không nói cho Triệu Linh biết hiện tại mình đang ở nơi nào.

Triệu Yên gọi lại lần nữa, thế nhưng cô không nghe máy.

Cuối cùng, cô ấy gọi cho Tống Thanh Phong báo lại tình hình.

Cũng không quên mắng hắn một trận ra trò:

“Anh già đầu rồi còn không biết phân biệt phải trái đúng sai à? Đúng là đầu gỗ mà! Tống Thanh Phong, anh yêu đương kiểu gì chán vậy?”

“Lẽ nào Nguyệt An không đáng để anh tin tưởng sao?”

“Này, rốt cuộc anh đã nói gì với em ấy, sao lại khiến em ấy tự ti, có suy nghĩ rằng bản thân không xứng đáng với anh vậy?”

“Anh… anh không có!” Tống Thanh Phong nuốt khan một ngụm, lo lắng hỏi: “Triệu Linh à, Nguyệt An đã nói những gì với em? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Ở đâu thì Nguyệt An không nói cho em biết, nhưng hiện tại chắc chắn em ấy không muốn nhìn thấy mặt anh đâu. Còn nữa, tại sao Nguyệt An lại cho rằng anh với chị Diệp Yên mới xứng là một cặp hả?”

Tống Thanh Phong khẽ nhíu mày, nghĩ đến những lời Triệu Bách Niên đã nói vô tình bị Thẩm Nguyệt An nghe được.

Chắc chắn cô vẫn còn giữ trong lòng, thêm với đả kích lần này bị hắn làm tổn thương nên mới quyết định ly hôn với hắn.

“Cái này… còn không phải do anh trai em sao? Ăn nói vớ vẩn.”

“Anh trai em?” Triệu Linh đang hùng hổ đột nhiên cứng miệng, ngơ ngác cả người.

Chuyện giữa hai người bọn họ thì có liên quan gì đến Triệu Bách Niên chứ?

“Đúng… đúng, đều tại cái tên chết bầm đó!”

Triệu Linh nghe Tống Thanh Phong phàn nàn một hồi lâu, kết quả đã hiểu ra mọi chuyện.

Chẳng trách mấy hôm trước đi mua sắm cùng nhau, Thẩm Nguyệt An lại hỏi Triệu Linh mấy câu vô cùng kỳ lạ.

Ngay sáng ngày hôm sau, Triệu Linh vào trong bệnh viện.

Cô ấy đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Triệu Bách Niên đang ân cần đút cháo cho Diệp Yên. Từng cử chỉ đều rất dịu dàng và cẩn thận.

Triệu Linh đẩy cửa đi vào bên trong, vừa lúc y tá cũng đến bôi thuốc cho Diệp Yên. Triệu Linh bèn kéo Triệu Bách Niên ra ngoài hành lang vắng.

“Em dẫn anh ra đây làm gì? Mau vào bên trong đi, lỡ như Diệp Yên có cần giúp đỡ.”

“Yên tâm, đã có y tá rồi, anh lo cái gì?”

“Sao lại không lo chứ? Em ấy là Diệp Yên, anh…”

“Anh, anh cái gì? Rõ ràng anh thích chị ấy thì cứ mạnh dạn tấn công đi, sao lại đẩy cho Tống Thanh Phong hả? Người ta đang hạnh phúc, anh phá cái gì? Muốn đốt nhà người ta hả?” Triệu Yên không chút vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Anh… này, ai đã nói gì với em? Thẩm Nguyệt An hay Tống Thanh Phong?”

“Ai nói quan trọng lắm à? Em nói anh đó, đàn ông gì không có chút khí phách nào. Anh cứ âm thầm như vậy, chị Diệp Yên làm sao biết được tấm chân tình của anh? Muốn người con gái trong tim mình hạnh phúc cả đời thì tự mang đến hạnh phúc cho cô ấy đi.”

“Con bé này… anh… anh đối với Diệp Yên không phải là thích…” Triệu Bách Niên bị Triệu Linh mắng tới nói lắp bắp không thành tiếng.

“Ừ, không phải thích, mà là yêu. Triệu Bách Niên, anh yêu thầm chị ấy suốt bao năm rồi, bây giờ Diệp Yên trở về nước, anh có thể mạnh mẽ theo đuổi chị ấy để đứa em gái này được mát mày mát mặt một chút không?”

“Lại đi chơi cái trò chia rẽ hạnh phúc của người khác. Đồ điên!” Triệu Linh liếc nhìn người đàn ông kia, nhếch môi khinh khỉnh.

Triệu Bách Niên ngậm chặt miệng, tâm tư của anh bị đứa em gái này nhìn thấu, thẳng thừng nói ra không chừa lại cho anh chút thể diện nào.

Bất lực ngồi phịch xuống nền đất, Triệu Bách Niên dựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng mình.

Đầu hơi cúi thấp, gương mặt trở nên trầm lắng.

“Anh làm gì có cơ hội… Em thừa biết trái tim của Diệp Yên đã dành trọn vẹn cho Vĩnh Khang mà.”

“Thế sao anh còn muốn tác hợp cho chị ấy và anh Phong? Triệu Bách Niên, suy nghĩ của anh mâu thuẫn thật đấy.” Triệu Linh cũng ngồi xuống bên cạnh anh trai mình.

Con người cô trước nay thẳng thắn, thích cái gì thì sẽ mạnh dạn mà giành lấy. Triệu Linh thật không hiểu, vì sao Triệu Bách Niên lại phải hèn nhát như vậy.

“Tống Thanh Phong khác anh. Ít nhất cậu ta đã hứa với Vĩnh Khang chăm sóc cho Diệp Yên…”

“Anh thì khác Tống Thanh Phong chỗ nào? Anh cũng là bạn của anh Vĩnh Khang, và quan trọng hiện tại, anh mới là người yêu thầm chị Diệp Yên. Đôi khi cơ hội phải tự mình tạo ra, cho dù là thành công hay thất bại cũng nên thử một lần.”

“Triệu Bách Niên, tin em đi, mọi chân thành trên thế gian này đều có sự đền đáp.”