“Nguyệt An, con giúp bác khuyên Gia Huệ mấy câu được không? Chỉ cần con bé đến thăm ba nó thôi là tốt lắm rồi. Chúng ta không cần gì hết.” Bác gái kia nắm lấy tay Thẩm Nguyệt An, xem cô là hy vọng cuối cùng để gửi gắm thỉnh cầu.

Thẩm Nguyệt An ngập ngừng gật đầu. Cô không chắc có thể khiến Thẩm Gia Huệ suy nghĩ lại.

Con người như Thẩm Gia Huệ, tham phú phụ bần, cô cũng không lấy làm lạ.

“Được, cháu sẽ thử nói chuyện với Gia Huệ. Nhưng mà bác cũng đừng trông chờ quá…”

Bác gái kia mừng lắm, chưa biết kết quả thế nào nhưng vẫn rối rít cảm ơn cô trước.

Liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, hiện tại đã đến giờ phát cơm từ thiện ở canteen của bệnh viện, bà ấy bèn hỏi Thẩm Nguyệt An:

“Nguyệt An, cháu có thể giúp bác trông chừng anh ấy không? Bác đi một lát sẽ quay lại ngay.”

Thẩm Nguyệt An không biết bác ấy đi đâu, nhưng mà dù sao cô cũng đang rảnh rỗi nên đã đồng ý.

Cha của Thẩm Gia Huệ nằm trên giường giống như đang ngủ say. Bởi vì là ung thư ở giai đoạn cuối nên cơ thể ông ấy rất gầy, gần như chỉ còn da bọc xương. Thẩm Nguyệt An nhìn còn thấy xót, không hiểu vì sao Thẩm Gia Huệ có thể máu lạnh đến như vậy.

Cho dù cô ta có bị người thân bỏ lại cô nhi viện, nhưng chẳng phải cuộc sống mấy năm qua rất tốt sao? Cha mẹ cô yêu thương Thẩm Gia Huệ không khác gì con ruột của mình.

Bây giờ lại không thể san sẻ chút tình thương với một người sắp chết.

Cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là cha ruột của cô ta nữa.

Thẩm Nguyệt An ngồi một lúc, mùi thuốc sát trùng khiến cô khó chịu. Cô liền ra khu nhà vệ sinh bên cạnh phòng bệnh rửa mặt.

Đi vào từ lối sau, Thẩm Nguyệt An nghe thấy tiếng xào lào nói chuyện.

“Ông ta bị bệnh nặng cũng sắp chết đến nơi rồi, sao còn phải làm như vậy nhỉ?”

“Không biết nữa. Nhận tiền rồi thì cứ làm thôi.”

“Anh nói xem ông ta còn sống được mấy ngày?”

“Đã tiêm ba liều, cùng lắm thì hai liều nữa thôi là có thể lấy mạng ông ta rồi.”

“Ừ, làm nhanh lên đi, bị người khác phát hiện là mệt lắm.”

Đứng sau tấm rèm, Thẩm Nguyệt An vô tình biết được một bí mật động trời. Người bị ung thư giai đoạn cuối như cha của Thẩm Gia Huệ còn có người muốn hãm hại?

“Các người muốn làm gì thế hả?”

Ngay khi cây kim tiêm chuẩn bị ghim vào cánh tay cha của Thẩm Gia Huệ, Thẩm Nguyệt An đã lao ra ngăn cản.

Hai người một nam một nữ, mặc đồ y tá đeo khẩu trang kín mít đồng loạt nhìn về phía cô.

“Chúng tôi đang tiêm thuốc mà bác sĩ chỉ định cho bệnh nhân thôi.”

Tình thế cấp bách, tên đàn ông kia chỉ có thể chống chế bằng lý do này. Hắn ta không ngờ trong phòng bệnh còn có Thẩm Nguyệt An.

“Bác sĩ chỉ định? Vậy hai người cùng tôi lên gặp bác sĩ đối chứng đi.”

Người phụ nữ kia nghe vậy không thể đứng yên được nữa. Cô ta nghiêm giọng nói:

“Bệnh nhân phải tiêm thuốc đúng giờ mới nhanh hồi phục bệnh. Cô đừng cản trở chúng tôi thực hiện nhiệm vụ.”

Ung thư giai đoạn cuối mà nhanh chóng hồi phục cái quái gì? Kẻ nào thuê người đóng giả làm y tá cũng không biết tâm huyết một chút.

Thẩm Nguyệt An giơ điện thoại ra, hù dọa:

“Các người đừng hòng gạt tôi. Tôi quen với bác sĩ điều trị, bây giờ sẽ gọi cho ông ấy.”

Vốn dĩ cô chỉ muốn bọn người này thấy khó mà rút, thế nhưng lại bấm nhầm gọi cho Triệu Linh.

Tên đàn ông kia thấy điện thoại được kết nối, mặt mày biến sắc.

Hắn không chút do dự đánh mạnh vào sau gáy Thẩm Nguyệt An.

Cô mất ý thức, ngất xỉu tại chỗ.

Chiếc điện thoại rơi cộp xuống đất.

“Nguyệt An… Nguyệt An, có chuyện gì vậy?”

Triệu Linh hỏi mấy lần nhưng không thấy Thẩm Nguyệt An trả lời. Người đàn ông kia dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ tắt điện thoại.

“Hình như không phải bác sĩ đâu. Nó lừa bọn mình thôi.”

“May thật! Để tôi tiêm thuốc cho ông ta trước đã.”

Người phụ nữ bắt tay vào việc, chẳng mấy chốc đã tiêm liều thuốc vào người cha của Thẩm Gia Huệ.

Ông ấy vẫn mê man không biết gì, nằm im một chỗ từ đầu đến cuối.

“Con nhỏ này xử lý thế nào đây?”

“Có vẻ nó đã phát hiện ra việc làm của chúng ta rồi.”

“Gọi cho cô ta thử đi. Hỏi xem thế nào?” Người phụ nữ kia gợi ý.

Người đàn ông đẩy cửa, dáo dác nhìn ra ngoài hành lang. Một tay cầm điện thoại gọi cho kẻ chủ mưu ra lệnh cho mình.

Hắn nói sơ qua tình hình. Phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng bực bội.

“Sao các người lại bất cẩn như vậy? Rốt cuộc cô ta là ai hả?”

“Tôi cũng không biết. Nhưng hình như cô ta tên Nguyệt An thì phải.”

“Nguyệt… Nguyệt An? Thẩm Nguyệt An sao?” Người ở bên kia không khỏi bàng hoàng, lập tức ra lệnh bọn họ đưa Thẩm Nguyệt An đến địa chỉ mà cô ta vừa gửi.

Tắt điện thoại, biểu cảm trên gương mặt Thẩm Gia Huệ càng trở nên độc ác. Vốn dĩ cô ta chỉ muốn người đàn ông kia chết nhanh một chút để không bị làm phiền, không ngờ Thẩm Nguyệt An lại dính dáng vào chuyện này.

Đương nhiên, Thẩm Gia Huệ sẽ không ngồi yên chờ Thẩm Nguyệt An vạch trần âm mưu của mình.

“Thẩm Nguyệt An, đây là mày tự mình trút lấy. Đừng trách tao.”