Thẩm Nguyệt An tỉnh dậy, phát hiện hai mình đã bị trói chặt. Cô gượng mình ngồi dậy, đưa ánh mắt nhìn quanh căn phòng tối om, ngột ngạt.
“Đây là đâu?”
“Có ai ở đây không? Cứu… cứu tôi với!”
Lúc nãy ở trong bệnh viện, vì muốn ngăn cản hai kẻ kia thực hiện tội ác mà Thẩm Nguyệt An bị bọn chúng đánh ngất. Bọn chúng đưa cô đến đây, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Thẩm Nguyệt An nghe thấy tiếng động, hình như đang có người mở cửa phòng. Cô sợ hãi ngồi thu mình lại góc tường, ánh mắt dấy lên cảnh giác.
Đèn trong phòng được bật lên, Thẩm Nguyệt An nhíu mày thích nghi với ánh sáng. Người phụ nữ kia bước về phía cô, đem một túi ni lông ném lên trên giường.
“Không muốn chết đói thì ăn đi.”
Người phụ nữ này chính là người đóng giả y tá trong bệnh viện. Cô ta đang bịt khẩu trang nhưng từ ánh mắt Thẩm Nguyệt An vẫn có thể nhận ra được.
Cô di chuyển tầm mắt, nhìn túi đồ ăn trước mặt, cắn nhẹ môi nói:
“Cô… cô có thể cởi trói cho tôi được không? Tôi không thể ăn nếu hai tay bị trói chặt được.”
Thấy người phụ nữ kia còn do dự, Thẩm Nguyệt An liền cam đoan:
“Cô yên tâm, tôi sẽ không bỏ trốn đâu.”
“Tưởng muốn trốn là được sao?” Người phụ nữ kia nhếch môi khinh khỉnh, sau đó dùng con dao bấm cởi trói cho Thẩm Nguyệt An.
Cô ta mua hai cái bánh mì ngọt cùng nước suối đến cho cô, xem như cũng không đến nổi mất nhân tính. Thẩm Nguyệt An đoán vì cô đã phát hiện ra âm mưu giết người của bọn chúng nên mới bị bắt về đây.
Nhưng là kẻ nào đã đứng sau chỉ đạo?
Người phụ nữ kia đứng canh chừng Thẩm Nguyệt An ăn. Cô vừa ăn vừa nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Đoán chừng bọn chúng đang giữ điện thoại của mình, Thẩm Nguyệt An liều nói:
“Này cô… tôi có thể lấy lại điện thoại gọi cho mẹ một cuộc không? Mẹ tôi sống đơn thân một mình, nếu như bà ấy không thấy tôi về sẽ rất lo lắng.”
Cô ngước mắt nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt long lanh tội nghiệp. Thẩm Nguyệt An sụt sịt một tiếng, suýt chút đã lừa được cô ta đưa điện thoại cho mình.
Xui xẻo là đúng lúc người đàn ông kia đi vào trong phòng.
Hắn ta không chút do dự giật lấy chiếc điện thoại mà người phụ nữ kia đang định đưa cho Thẩm Nguyệt An, quát tháo:
“Cô điên hay sao mà đưa điện thoại cho nó? Lớn già đầu còn bị một con nhãi ranh lừa đến tận hai lần.”
“Các người… tại sao lại bắt tôi về đây?” Thẩm Nguyệt An cũng không giả vờ nữa.
Người phụ nữ còn có vẻ dễ dụ, nhưng tên đàn ông kia rất cẩn thận, còn dứt khoát đánh ngất cô. Thẩm Nguyệt An chỉ muốn biết mục đích thật sự của chúng.
“Mày biết chuyện bọn tao làm rồi, tưởng sẽ được yên thân sao?”
“Nhưng tôi cũng không thấy mặt các người, cũng không biết các người là ai. Có thể… tha cho tôi không?”
Người đàn ông kia cười phá lên, cúi xuống bóp chặt cằm của Thẩm Nguyệt An, gằn giọng:
“Không có gì đảm bảo được hết. Với lại bọn tao không có sự lựa chọn. Là có người bảo bọn tao phải bắt mày về đây. Quyền xử lý cũng trong tay cô ta.”
“Vậy nên số phận của mày thế nào, đợi ngày mai rồi biết.”
Thẩm Nguyệt An hất mặt ra khỏi bàn tay người đàn ông kia, tim đập như trống đánh. Một người phụ nữ đứng đằng sau chỉ đạo hai kẻ này sao? Thẩm Nguyệt An đột nhiên nghĩ tới một người. Lẽ nào cô ta thật sự độc ác đến như vậy?
“Trói tay nó lại đi! Đừng để nó có bất kỳ cơ hội trốn thoát.”
Nói rồi, hắn ta ra lệnh người phụ nữ kia đè Thẩm Nguyệt An xuống, còn mình thì lấy băng keo đen, quấn mấy vòng thật chặt xung quanh cổ tay cô.
“Thả tôi ra… các người giam giữ người trái phép, không sợ phải đi tù sao?”
“Giết người bọn tao còn làm được. Mày định hù dọa ai hả?” Đôi mắt người đàn ông kia đỏ ngầu, cái trừng mắt hung ác như muốn cảnh cáo Thẩm Nguyệt An.
Đèn tắt, căn phòng đóng sầm lại, mọi thứ lại chìm trong bóng tối.
Thẩm Nguyệt An nằm chật vật trên giường, không biết số phận của mình sẽ đi về đâu nữa.
Hi vọng Lý Bội Sam thấy cô cả đêm không về ký túc xá sẽ đi tìm.
Hoặc là Triệu Linh, nếu chị ấy không liên lạc được với Thẩm Nguyệt An sẽ đoán ra cô gặp chuyện.
Ai cũng được… làm ơn hãy đến cứu cô đi!
Trong căn phòng nóng nực, Thẩm Nguyệt An không tài nào chợp mắt. Mồ hôi cô đổ ra ướt đẫm lưng áo, bụng dưới lại đang truyền đến cơn đau âm ỉ.
Có lẽ ăn bánh mì khiến dạ dày khó tiêu. Thẩm Nguyệt An bất lực nhìn lên trần nhà ám một màu xám xịt, không khỏi thở dài.
…
Ở biệt thự, Tống Thanh Phong kiên trì gọi điện thoại cho Thẩm Nguyệt An nhưng không thể liên lạc được. Hắn nhìn tờ đơn ly hôn bị mình xé nát nằm rải rác trên sàn, trái tim thắt quặn. Hắn hối hận vì chỉ một phút nông nổi nhất thời mà đã đánh mất cô gái nhỏ.
Thậm chí, bây giờ Tống Thanh Phong còn không biết Thẩm Nguyệt An đang ở đâu. Cô vừa giận vừa ghét bỏ hắn, nói mối hôn sự của hai người chỉ là trò đùa, sau này cũng không muốn ở bên cạnh hắn nữa.
Tống Thanh Phong chỉ biết ngồi uống rượu, mường tượng lại hạnh phúc trong những ngày đã qua. Nếu hắn không vô tâm với Thẩm Nguyệt An đã chẳng dẫn đến kết cục như bây giờ.
“Nguyệt An, anh sai rồi, anh thật sự biết lỗi rồi… em quay về bên anh có được không?”