“Nóng… nóng quá…”
“Tôi khát nước… làm ơn cho tôi uống nước!”
Thẩm Nguyệt An nằm vật vờ trên giường, đuối sức chỉ có thể nói thều thào trong cuống họng. Căn phòng kín như bưng không chút gió, hơn nữa đã qua gần một ngày mà cô vẫn chưa được uống một ngụm nước nào.
“Nước… tôi muốn uống nước…”
Có lẽ bởi vì tối qua cô chọc giận tên đàn ông kia, cho nên bọn chúng mới bỏ mặc cô như vậy.
Môi cô tái nhợt đi, da môi bong tróc. Thẩm Nguyệt An không biết mình còn trụ được bao lâu nữa.
Cô chưa muốn chết! Khó khăn lắm ông trời mới cho cô sống lại, Thẩm Nguyệt An còn chưa làm được gì, cô không thể bỏ mạng ở đây được.
Chắc chắn ông trời sẽ không khoan nhượng đến mức cho cô sống lại một lần nữa.
“Hức… Thanh Phong, Thanh Phong à…”
Nằm mê man trong vô thức, Thẩm Nguyệt An gọi tên hắn. Cho dù cô cứng rắn vứt bỏ Tống Thanh Phong ra khỏi cuộc sống mình, thế nhưng trái tim yếu hèn vẫn không sao xóa được hình bóng hắn.
Nếu như hắn chịu nghe cô giải thích từ sớm… mọi chuyện có lẽ đã khác rồi…
Trong không gian tĩnh lặng, cánh cửa phòng chợt vang lên tiếng động, cô ngước mặt lên nhìn, dùng chút sức lực trườn người ra phía trước.
“Tôi khát… nước… xin các người cho tôi một ngụm nước.”
Tên đàn ông kia bước vào trong phòng, thế nhưng người đi theo sau hắn ta không phải là người phụ nữ hôm qua mà là một người khác.
“Thẩm… Thẩm Gia Huệ…”
Thẩm Nguyệt An há miệng cả kinh. Cho dù cô đã từng nghĩ kẻ chủ mưu đằng sau là Thẩm Gia Huệ, thế nhưng tận mắt nhìn thấy cô ta, Thẩm Nguyệt An vẫn rất sốc.
Con người này… sao có thể mất hết nhân tính như vậy?
“Thẩm Gia Huệ, cô… cô muốn làm gì?”
“Không phải chị vừa nói khát nước đấy sao? Để tôi lấy nước giúp chị.”
Thẩm Gia Huệ cầm chai nước suối trên bàn, mở nắp. Thẩm Nguyệt An biết cô ta đâu tốt bụng như vậy, quả nhiên đúng như cô dự đoán.
Cô ta cầm chai nước đã mở nắp phun vào mặt Thẩm Nguyệt An.
Tiếng cười vang lên giòn giã trong căn phòng.
Nước chui vào hai lỗ mũi, Thẩm Nguyệt An sặc nước, thế nhưng hai tay đang bị trói chặt ở đằng sau, bất lực không thể làm gì.
“Thẩm Gia Huệ… khốn kiếp!”
Đôi mắt cô đỏ ngầu nhìn đứa em gái hệt như một con rắn độc. Thẩm Nguyệt An vẫn chưa dám tin Thẩm Gia Huệ lại độc ác đến mức muốn hại chết cha ruột của mình.
Ông ấy đang bị ung thư đó. Rốt cuộc cô ta còn chút nhân tính nào không?
Thẩm Gia Huệ vươn tay túm tóc Thẩm Nguyệt An, lôi mạnh về phía mình. Cô ta trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nói từng chữ:
“Thẩm Nguyệt An, đều do mày tự mình trút lấy. Đang yên đang lành lại đi lo chuyện bao đồng, nếu không cũng đâu phải lãnh kết cục này.”
Thẩm Gia Huệ không thể tha cho Thẩm Nguyệt An được. Nếu để cô thoát thân, sớm muộn gì chuyện cha và bác gái ruột tìm đến Thẩm Gia Huệ cũng đến tai ông bà Thẩm hoặc bị đồn ra ngoài.
Cô không muốn ai biết đến sự tồn tại của bọn họ. Thẩm Gia Huệ là thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm, suốt đời chỉ muốn sống trong sự giàu sang, phú quý, tuyệt đối sẽ không để những người nghèo nàn kia trở thành tảng đá cản chân mình.
“Thẩm Gia Huệ, cô dừng lại đi! Hiện tại vẫn còn chưa muộn đâu… Chúng ta dù sao cũng là chị em, sao cô có thể…”
“Mày đang muốn dạy đời tao đấy sao? A ha, ai chị em với mày? Thẩm Nguyệt An, nếu như mày không quay về thì cả Thẩm gia đã là của tao rồi.”
“Chính sự xuất hiện của mày đã đảo lộn mọi thứ. Cho nên Thẩm Nguyệt An à, mày nên biến mất luôn đi.”
Thẩm Gia Huệ vốn thói ngông cuồng, giờ đây bị dã tâm của bản thân nuốt chửng, không còn đường cứu vãn nữa rồi.
“Mày đừng lo, không có mày, tao sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt, phụng dưỡng họ khi về già.”
Thẩm Gia Huệ cười lớn, sau đó rời khỏi căn phòng. Cô ta dặn người đàn ông kia khóa cửa cẩn thận, tuyệt đối không để Thẩm Nguyệt An có cơ hội bỏ trốn.
“Này, có phải cô nên trả tiền thêm cho chúng tôi không? Việc này không nằm trong dự tính.”
Tên đàn ông mưu mô kia tìm cách vòi thêm tiền từ Thẩm Gia Huệ.
“Đây là do các người làm việc không cẩn thận, còn muốn tôi đưa thêm tiền?” Cô ta nhíu mày không hài lòng.
Thế nhưng nói sao thì nói, một đứa con gái ngông cuồng đến đâu chỉ mới mười chín tuổi, làm sao đấu lại với kẻ bất cần, chuyện gì cũng dám làm như hắn ta chứ?
“Ban đầu cô thuê chúng tôi chỉ để giết chết lão già kia. Bây giờ còn phải ở đây canh giữ con nhỏ này, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, lại không biết có xảy ra chuyện gì ngoài dự tính nữa không?” Hắn ta bắt đầu tính toán.
“Cô định bán nó qua biên giới mà không chia cho bọn này chút nào sao?”
“Đừng tưởng bọn này ngu ngốc sẽ ngồi yên chịu thiệt.”
“Anh…” Thẩm Gia Huệ siết chặt nắm tay, chỉ có thể chửi rủa trong bụng.
“Được! Sau khi nhận được tiền từ bọn buôn người, tôi sẽ chia cho anh một nửa.”
“Chưa đủ.”
“Còn chưa đủ?” Thẩm Gia Huệ cau mày khó chịu.
“Sao không thử đem nó ra tống tiền cha mẹ cô đi? Để xem trong lòng họ, chị gái cô quan trọng thế nào?” Người đàn ông kia hạ giọng, trong lời nói có vài phần châm biếm.
Thẩm Gia Huệ siết chặt nắm tay, ánh mắt chứa đầy sự toan tính. Tống tiền Thẩm gia sao?
Một ý kiến không tồi…