“Thanh Phong, hình như Nguyệt An gặp chuyện rồi.”

“Em nói sao? Nguyệt An gặp chuyện? Triệu Linh, có thể nói rõ hơn một chút không?”

“Em không liên lạc được với Nguyệt An. Có gọi nhiều như thế nào cũng không được.”

“Lý Bội Sam nói Nguyệt An đã hai đêm rồi không về ký túc xá.”

Triệu Linh nhớ lần cuối cùng Thẩm Nguyệt An chủ động gọi điện thoại cho cô nhưng lại không nói gì mà tắt máy, lát sau chỉ gửi tin nhắn nói bản thân ấn nhầm cuộc gọi.

Đến sáng nay Triệu Linh vô tình gặp Lý Bội Sam mới biết được Thẩm Nguyệt An đang tá túc tại chỗ của cô ấy. Tối hôm trước Lý Bội Sam cũng nhận được tin nhắn của Thẩm Nguyệt An nói sẽ vắng mặt mấy ngày.

Từ cuộc gọi kia Triệu Linh đã thấy không bình thường, cộng thêm lời của Lý Bội Sam càng chắc chắn Thẩm Nguyệt An đã xảy ra chuyện.

Tống Thanh Phong đang ngồi làm việc, nghe xong điện thoại của Triệu Linh thì lập tức gấp gọn laptop, lòng nóng như lửa đốt, không còn tâm trí làm gì nữa.

Hắn chỉ có thể trấn an bản thân mình trước rằng cô chỉ bỏ đi đâu đó cho khuây khỏa, cắt đứt liên lạc với mọi người để không bị làm phiền.

Thế nhưng ông trời không bao để ai được như ý nguyện. Triệu Linh vừa mới gọi được một lúc, Tống Thanh Phong lại nhận được điện thoại từ Bạch Phương Mỹ.

“Thanh Phong, Nguyệt An… con bé… bị người ta bắt cóc rồi.”

“Bọn chúng đòi mười tỷ tiền chuộc… nếu không, nếu không sẽ không để con bé toàn mạng…”

Bạch Phương Mỹ vừa nói vừa khóc, hai chân bủn rủn ngất xỉu tại chỗ. Cũng may được Thẩm lão gia đỡ mới không ngã xuống sàn.

Thẩm Gia Huệ cũng đang ở ngay bên cạnh. Trước mặt Thẩm lão gia tỏ ra lo lắng cho Thẩm Nguyệt An, thậm chí còn có thể rơi nước mắt.

“Cha à, chúng ta phải làm sao đây… Chị Nguyệt An, lỡ như chị ấy xảy ra chuyện gì thì sao huhu…”

Thẩm Nguyệt An ở trong căn nhà cũ ngoài ngoại ô thành phố, vẫn chưa biết Tống Thanh Phong và gia đình đã hay tin cô bị bắt cóc.

Gần trưa, người phụ nữ kia đã mang cơm với nước đến cho cô.

Bọn họ không dùng băng keo trói tay Thẩm Nguyệt An nữa, thế nhưng lại tiêm thứ chất lỏng gì đó vào người cô. Thẩm Nguyệt An đoán là thuốc ngủ, vì mỗi lần như vậy, cô sẽ ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh dậy tinh thần cũng không được tỉnh táo.

“Mau dậy ăn đi…” Người phụ nữ kia đặt hộp cơm xuống bàn, sau đó dùng tay khều khều vào bả vai Thẩm Nguyệt An.

Cô tỉnh dậy, ngáp ngủ liên hồi. Người phụ nữ kia ngồi ở một chỗ trông chừng cô ăn. Thẩm Nguyệt An uống chút nước cho tỉnh táo rồi ăn cơm lấy lại sức.

Không thể ở yên một chỗ chờ chết được. Cô phải tìm cách trốn khỏi nơi này.

Hình như lúc nãy, Thẩm Nguyệt An nghe thấy tiếng động cơ xe. Nếu cô đoán không nhầm thì người đàn ông kia đã đi đâu rồi.

Nghĩa là bây giờ chỉ có một mình người phụ nữ này, đây là cơ hội để cô bỏ trốn.

Thẩm Nguyệt An phải liều mạng một lần.

Cô phải tự cứu bản thân mình!

Ăn được nữa hộp cơm, Thẩm Nguyệt An đã gục xuống ôm lấy bụng.

“Đau… đau quá!”

“Làm sao vậy?” Người phụ nữ kia đứng dậy đi về phía cô.

Thẩm Nguyệt An ngước nhìn cô ta, gương mặt nhăn nhíu, một tầng mồ hôi mỏng phủ trên trán.

“Tôi… tôi đau bụng quá…”

Thẩm Nguyệt An cắn chặt môi, mếu máo khóc thành tiếng:

“Cứu tôi với… bụng của tôi đau quá!”

“Huhu… xin chị cứu tôi!”

Vừa bấu lấy tay người phụ nữ kia cầu xin, chẳng mấy chốc cô ta đã bị Thẩm Nguyệt An qua mặt.

Sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay, đến lúc đó lại phiền phức. Người phụ nữ kia liền lấy điện thoại vừa nhấn gọi cho tên đàn ông kia, vừa xuống dưới lầu tìm thuốc giảm đau cho Thẩm Nguyệt An.

“Cô đợi một chút đi.”

Vội vã, cô ta cũng không khóa cửa phòng. Thẩm Nguyệt An mở nhẹ cánh cửa rồi men theo cầu thang đi xuống, lúc người phụ nữ kia đang lúi húi lục tìm thuốc trong tủ gỗ cạnh tivi liền trốn ra ngoài sân.

Thế nhưng cửa cổng đang bị khóa, Thẩm Nguyệt An không có cách nào ra ngoài. Cô nhớ lại chùm chìa khóa mà người phụ nữ kia cầm, chắc chắn có chìa khóa cổng.

Cô bất đắc dĩ quay vào trong nhà. Lúc này người phụ nữ kia đã phát hiện ra Thẩm Nguyệt An.

“Sao cô lại xuống đây?”

Cô ta đã có cảnh giác hơn với Thẩm Nguyệt An, lờ mờ đoán được Thẩm Nguyệt An đang giở trò với mình.

Bị phát hiện, Thẩm Nguyệt An chỉ đành liều đẩy người phụ nữ kia xuống, cướp lấy chùm chìa khóa trong túi cô ta.

“Cô… cô làm gì vậy?”

“Đưa chìa khóa đây… đưa đây!”

Thẩm Nguyệt An dùng hết sức bình sinh đẩy ngã người phụ nữ kia xuống sàn. Cô vớ lấy vật trang trí trên bàn tiếp khách, đánh mạnh vào bả vai cô ta, sau khi lấy được chìa khóa thì bỏ chạy thục mạng.

Run run đem từng chìa thử vào ổ khóa cổng. Lúc mở được ổ khóa, cô khó khăn lắm mới đẩy được cái cổng sắt nặng trịch kia. Thẩm Nguyệt An chạy ra bên ngoài, lúc tưởng đã thoát được nguy hiểm thì người đàn ông kia lái xe về.

“Chạy đi đâu? Mày muốn chạy đi đâu hả?”

“Thả tôi ra… thả ra… ưm…”

Bốp!

Thẩm Nguyệt An bị đánh nằm gục xuống nền xi măng trước căn nhà cũ. Hắn ta nhanh chóng kéo cô vào trong. Nhìn thấy sự lỳ lợm của người con gái này, tên đàn ông vô nhân tính không ngần ngại cho cô mấy bạt tai vào mặt.

“Hức…” Thẩm Nguyệt An mím môi đang rỉ máu, nằm sõng soài úp mặt trên nền gạch bẩn.

“Con chó này, nếu mày dám trốn một lần nữa thì tao sẽ không nhẹ nhàng vậy đâu. Muốn giữ mạng thì ngoan ngoãn ở yên một chỗ đi.”

Hắn ta kéo Thẩm Nguyệt An lên lầu, lần này trói cả tay và chân cô lại, sau đó đóng sầm cửa phòng.