Tống Thanh Phong gấp rút chuẩn bị tiền chuộc. Mười tỷ đối với hắn không phải vấn đề, quan trọng là Thẩm Nguyệt An được bình an vô sự.
Buổi chiều, bọn bắt cóc gọi điện thoại thông báo thời gian và địa điểm chuộc người.
“Bọn mày chỉ được phép cử một người mang tiền đến. Hơn nữa nếu dám báo cảnh sát thì chờ nhặt xác con ranh đó về đi.”
Bọn bắt cóc lên giọng cảnh cáo, thái độ rất rõ ràng. Thẩm lão gia run run tắt điện thoại, nhìn sang Tống Thanh Phong ngập ngừng nói:
“Thanh Phong… chúng ta tuyệt đối không được manh động. Nếu không sợ rằng bọn chúng sẽ làm hại đến Nguyệt An.”
“Vâng.”
Tống Thanh Phong đáp nhẹ một tiếng. Hắn tự có tính toán riêng của mình. Thế nhưng trong mọi trường hợp, Tống Thanh Phong vẫn luôn đặt sự an toàn của Thẩm Nguyệt An lên hàng đầu.
“Ba vợ, tối nay ba hãy đem tiền chuộc đến điểm hẹn đi.”
Cả Bạch Phương Mỹ và Thẩm lão gia đều bất ngờ khi nghe Tống Thanh Phong nói như vậy.
Bọn họ cứ nghĩ hắn sẽ trực tiếp mang tiền chuộc đi cứu Thẩm Nguyệt An. Bởi lẽ từ lúc nghe tin cô bị bắt cóc, Tống Thanh Phong là người lo lắng hơn bất kỳ ai cả.
“Ba không cần quá lo lắng. Con đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mọi người đều sẽ được an toàn.”
Đương nhiên là hắn sẽ cử Trần Tường đi cùng với Thẩm lão gia, âm thầm hỗ trợ. Sở dĩ Tống Thanh Phong không tự mình mang tiền chuộc đến cứu Thẩm Nguyệt An là bởi vì trong đầu hắn đang có một dự tính khác.
“Mười tỷ tiền mặt ở đây, con đã cho người kiểm tra rồi, tuyệt đối không có sai sót.” Tống Thanh Phong đẩy hai vali tiền đến trước mặt những người nhà họ Thẩm.
Thẩm Gia Huệ từ đầu đến cuối không nói câu nào. Cô ta nheo mắt nhìn hai chiếc valy lớn, lòng tham trỗi dậy.
Nếu biết nhà họ Tống giàu đến mức này, Tống Thanh Phong lại có thể vì Thẩm Nguyệt An chịu bỏ ra một con số khủng như vậy, cô ta đã không ngần ngại không nâng số tiền kia lên gấp hai, ba lần.
…
Gần đến giờ hẹn, Thẩm lão gia đem theo hai vali tiền, tự mình lái chiếc xe đến địa điểm giao dịch.
Thế nhưng Trần Tường đã bí mật nấp sẵn trong khoang xe ô tô phía sau. Chuyện này cũng chỉ có Thẩm lão gia và Tống Thanh Phong biết.
Thẩm Gia Huệ đứng trên lầu tận mắt nhìn thấy ông ấy rời khỏi nhà, sau đó liền gọi điện thoại cho người đàn ông kia.
“Thế nào rồi? Anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?”
“Đều theo kế hoạch. Nhưng cô có chắc ông ta đi một mình không?”
“Chắc chắn! Anh yên tâm, lấy tính mạng của Thẩm Nguyệt An ra đe dọa, bọn họ sẽ không dám manh động đâu.”
Thẩm Gia Huệ cười đắc ý. Hiện tại cô ta chỉ cần ngồi rung đùi chờ tiền về túi của mình.
Còn Thẩm Nguyệt An, sau hôm nay sẽ không thể quay về tranh giành vị trí trong nhà họ Thẩm với cô ta nữa.
Bởi vì Thẩm Gia Huệ và tên đàn ông kia đã lên kế hoạch từ trước. Vụ tống tiền này chỉ là một màn bịp bợm. Thực chất, Thẩm Nguyệt An vẫn sẽ bị bọn họ bán sang biên giới.
Cuộc gọi của Thẩm Gia Huệ khiến người đàn ông kia yên tâm hơn hẳn. Hắn ta lái theo chiếc xe tải nhỏ chở Thẩm Nguyệt An, men theo con đường mòn đi vào trong rừng.
Cô nằm trong thùng xe chật chội, hai tay bị dây thừng trói chặt đến nỗi ứa máu. Toàn thân mỏi rời không còn sức động đậy.
Thẩm Nguyệt An chẳng biết bọn chúng đang đưa cô đi đâu nữa. Xe gập ghềnh rung lắc, hai bên thái dương lại truyền đến cơn co giật.
“Phong ơi, cứu em… làm ơn hãy đến cứu em…”
Đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt nóng hổi chảy xuống từ hai hốc mắt. Thẩm Nguyệt An bắt đầu cảm thấy khó thở, cô không biết bản thân còn có thể trụ được trong bao lâu nữa.
Chiếc xe đi một đoạn đường dài, sau đó dừng lại ở một chiếc chòi lá giữa rừng.
Người đàn ông kia xuống xe, mở thùng xe phía sau nhìn thấy Thẩm Nguyệt An đang nằm yên bất động.
Cầm chai nước lọc đã mở sẵn nắp, hắn ta đổ nước lên mặt cô, vừa quát:
“Sắp đến nơi rồi, muốn sống thì dậy ăn thứ này đi.”
Nói rồi cầm chiếc bánh bao ném xuống thùng xe.
Thẩm Nguyệt An không có phản ứng. Người đàn ông kia còn tưởng cô giả vờ, bèn tức giận nắm lấy tóc cô, vỗ đầu vào thùng xe lạnh toát.
“Khôn hồn thì đừng có giở trò với tao.”
Bị tác động vào đầu, Thẩm Nguyệt An rít nhẹ một hơi, cổ họng trào lên tiếng nấc vỡ vụn.
Gió lạnh bên ngoài ùa vào, trên người cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng. Thẩm Nguyệt An mím môi, cơ thể đang không ngừng run rẩy.
Chợt người đàn ông kia nhận được một cuộc gọi. Hắn ta ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng mũi giày da đã sờn tróc vùi tắt tàn thuốc đỏ.
Xoay người, đi về phía chiếc chòi lá, người đàn ông kia mở máy nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia là đồng bọn của hắn.
“A Trương, tình hình bên này không ổn. Bọn chúng biết con tin bị tráo, cảnh sát cũng ập tới rồi.”
“Mày nói cái gì? Sao có thể như thế được?”
Người đàn ông kia đảo mắt nhìn quanh, còn đang hoang mang chưa biết đã xảy ra chuyện gì đã nghe thấy tiếng động lạ. Một chiếc xe ô tô chạy về hướng này, dừng lại gần chiếc xe tải.
Hắn ta đeo khẩu trang che lấy mặt. Con dao bấm dắt trong túi quần được rút vội, lưỡi dao bật ra khỏi cán.