Đi về phía sau, người đàn ông kia mau chóng đóng cửa thùng xe lại. Ngay lúc hắn ta định trèo lên khoang lái của chiếc xe hòng tẩu thoát thì bị một cánh tay rắn rỏi kéo xuống.

Con dao bấm quét ngang một đường, soạt qua vai áo Tống Thanh Phong. Cũng may hắn kịp thời lui về sau mới tránh được một nhát dao chí mạng.

“Chết tiệt!”

Người đàn ông kia gằn lên giận dữ, hai bên lao vào đánh nhau. Một người tay không, một người cầm theo vũ khí. Đến cuối cùng Tống Thanh Phong chiếm được ưu thế, hất văng con dao của đối phương xuống đất.

Một cú đá đáp thẳng vào chính giữa lồng ngực. Người đàn ông kia ngã lăn ra đất, khẩu trang theo đó cũng rơi ra khỏi mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử của Tống Thanh Phong dần giãn ra kinh ngạc.

“Trương Hiệp?”

Nhân lúc Tống Thanh Phong mất cảnh giác, người đàn ông vùng mình đứng dậy bỏ chạy.

“Đứng lại!”

Tống Thanh Phong vội đuổi theo. Hắn nhận ra người đàn ông kia không ai khác chính là kẻ đã nhận tội lái xe đâm chết mẹ của hắn. Sau khi ra tù, gã ta liền mất luôn tung tích, giờ đây lại trở thành kẻ bắt cóc Thẩm Nguyệt An là thế nào?

Trương Hiệp cũng không ngờ được lại gặp Tống Thanh Phong ở nơi này. Hắn ta có tật giật mình, trước mắt phải tìm cách thoát khỏi sự truy đuổi của Tống Thanh Phong trước.

Hắn ta liều mạng bỏ chạy. Đến khi gần bị Tống Thanh Phong đuổi kịp thì gặp được đồng bọn đến hỗ trợ.

Năm, sáu tên xông vào khống chế Tống Thanh Phong. Trương Hiệp nhân lúc nhảy lên xe mô tô của đồng bọn phóng đi mất.

Tình thế hỗn loạn, cảnh sát cũng ập vào từ bốn phía. Đám người kia dần bị khống chế, thế nhưng lại để Trương Hiệp chạy thoát được.

Tống Thanh Phong cũng không có tâm trí nghĩ đến gã ta nữa. Chuyện quan trọng nhất với hắn hiện tại là phải tìm Thẩm Nguyệt An.

Cảnh sát mở cửa thùng xe tải phía sau, lúc này cô đã rơi vào trạng thái hôn mê không còn biết gì. Tống Thanh Phong bế Thẩm Nguyệt An vào lòng, xót xa nhìn cánh tay bị dây thừng trói chặt.

“Bảo bối, em tỉnh lại đi. Anh đến rồi đây, anh xin lỗi…”

Thẩm Nguyệt An được đưa đến bệnh viện, đã ba tiếng hồng hồi trôi qua vẫn chưa tỉnh lại. Tống Thanh Phong ngồi bên giường bệnh, nhìn những vết thương trên người cô, tim gan thắt quặn.

Cô không chỉ bị đánh đập, mà còn bị bọn khốn kiếp kia tiêm chất ức chế thần kinh vào người. Tống Thanh Phong nắm nhẹ lấy bàn tay đang quấn băng trắng, liên tục nói xin lỗi.

Đều tại hắn, nếu không Thẩm Nguyệt An cũng đã chẳng xảy ra chuyện.

Chừng một lúc, bác sĩ lại đích thân xuống phòng bệnh.

“Bác sĩ nói sao? Cô ấy… đang mang thai?”

Tống Thanh Phong nghe được tin này, nhất thời đứng nghệch ra không chút phản ứng. Mãi đến khi bác sĩ gọi mấy lần, hắn mới xúc động gật đầu, rối rít hỏi:

“Bác sĩ, con của tôi không sao chứ? Cả vợ tôi nữa, khi nào thì cô ấy mới tỉnh lại.”

“Đừng lo lắng! Bệnh nhân hiện tại đã ổn, chỉ là kiệt sức nên mới chưa thể tỉnh lại ngay.”

Tống Thanh Phong ngồi bên giường bệnh không dám đi khỏi nửa bước. Thẩm lão gia sau khi đến đồn cảnh sát cho lời khai thì cùng vợ tức tốc vào bệnh viện.

Cũng nhờ Tống Thanh Phong âm thầm điều tra mới đoán trước được kế hoạch của bọn bắt cóc mà kịp thời đến cứu Thẩm Nguyệt An.

“Thanh Phong, con chắc cũng mệt rồi, mau đi kiếm chút gì ăn rồi nghỉ ngơi đi. Ba mẹ sẽ ở đây trông chừng con bé.”

Tống Thanh Phong lắc đầu. Hắn làm gì có tâm trạng ăn uống? Chỉ cần Thẩm Nguyệt An chưa tỉnh lại thì Tống Thanh Phong sẽ không đi đâu cả.

“Đám người kia không biết tại sao lại để ý đến Nguyệt An? Nếu là bắt cóc tống tiền thông thường thì có cần giờ nhiều thủ đoạn vậy không?” Thẩm lão gia nhìn con gái nằm trên giường bệnh, khẽ thở dài.

“Vẫn phải đợi con bé tỉnh lại, bình phục rồi mới rõ được.” Bạch Phương Mỹ vỗ nhẹ cánh tay chồng.

Thẩm Nguyệt An đi lạc từ khi còn nhỏ, lúc trở về đoàn tụ với gia đình thì có phần lạc lõng. Bạch Phương Mỹ tự trách mình quá nghiêm khắc với cô, giờ đây nghĩ lại mới thấy thương Thẩm Nguyệt An vô cùng.

Đứa con mà bà đã đứt ruột đẻ ra. Vậy mà nhiều lần bà lại chỉ quan tâm đến Thẩm Gia Huệ mà phớt lờ cô gái nhỏ.

“Nguyệt An, đã để con chịu khổ nhiều rồi…”

Bạch Phương Mỹ xoa xoa đầu Thẩm Nguyệt An, dùng khăn ấm lau nhẹ người để cô được thoải mái.

Thẩm Gia Huệ bấy giờ đã biết kế hoạch thất bại.

Trương Hiệp gọi điện thoại cho cô ta, hẹn ra gặp mặt để bàn đối sách.

“Không… anh mau trốn đi, đợi khi tình hình lắng xuống…”

“Thẩm Gia Huệ, cô thực tế một chút đi. Nghĩ xem Thẩm Nguyệt An được cứu rồi, sau này liệu cô còn có thể tiếp tục sống trong căn biệt thự xa hoa đó sao?”

“Tôi đang ở dưới cổng lớn Thẩm gia. Cô nhanh gói ghém những thứ có giá trị rồi ra đây đi.”

Thẩm Nguyệt An sớm muộn cũng tỉnh lại. Những chuyện xấu xa mà Thẩm Gia Huệ đã làm thế nào cũng bị phát hiện. Với tình thế rối ren trước mắt, cô ta đành phải thu xếp đồ đạc rồi ra ngoài xe của Trương Hiệp.

Xe chạy được một đoạn dài. Người đàn ông kia không đi đường lộ mà chọn những con đường tắt gập ghềnh. Dừng lại ở một nơi hoang vắng, hắn ta hạ cửa kính xe, rít một điếu thuốc lá cho tỉnh táo.

Thẩm Gia Huệ ôm khư khư túi hành lý trên tay. Bên trong là tiền và nữ trang có giá trị.

“Này, tối nay chúng ta sẽ ở đâu vậy?” Cô ta sốt ruột hỏi.

Trương Hiệp vùi tẩu thuốc vào chiếc gạt tàn, cẩn thận đóng kín lại. Đôi mắt hắn ta nhìn Thẩm Gia Huệ hơi nheo lại, đồng tử dần trở nên tối màu.

“Đến chỗ bọn buôn người.”

Thẩm Gia Huệ tim đập thình thịch, cảnh giác nhìn Trương Hiệp lắp bắp hỏi:

Để… để làm gì?”

Hắn ta chỉ nhếch môi cười nhạt, không trả lời mà trực tiếp đánh ngất Thẩm Gia Huệ.

Có lẽ chính cô ta cũng không biết, Trương Hiệp đã nhận tiền cọc từ bọn buôn người kia. Nếu như Thẩm Nguyệt An đã thoát được thì hắn ta chỉ có thể lấy Thẩm Gia Huệ ra làm vật thay thế.