Hai ngày nằm ở bệnh viện tịnh dưỡng, sức khỏe Thẩm Nguyệt An đã hồi phục trở lại. Bác sĩ thông báo ngày mai cô sẽ được xuất viện.

Thẩm Nguyệt An vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với Tống Thanh Phong, dù cho hắn lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm cô từng chút một.

“Sao anh lại nói chuyện tôi bị bắt cóc cho dì Hòa? Dì ấy gặng hỏi, anh không thể tìm đại một lý do nào khác sao?”

“Em đừng lo lắng. Anh đã giải thích kỹ với dì rồi. Nguyệt An, sang tuần anh đưa em về quê thăm dì có được không?”

“Không cần. Tôi có tay có chân tự đi một mình được.”

Cô thở hắt một hơi, để dẹp dĩa trái cây mà Tống Thanh Phong vừa mới gọt cho mình sang một bên, không thèm động đến.

“Nhưng mà em đang mang thai. Anh không yên tâm…”

“Con của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.” Thẩm Nguyệt An bất giác đưa tay sờ bụng.

Chính cô còn ngỡ ngàng khi biết bản thân mình mang thai. Ai bảo cái tên nào đó giống tốt như vậy, chỉ không đeo bao một lần thôi đã bách phát bách trúng!

“Nguyệt An à…”

Tống Thanh Phong ngập ngừng, vươn tay định chạm vào người Thẩm Nguyệt An, thế nhưng cô lại né tránh hắn.

“Tôi buồn ngủ rồi, đừng có làm phiền tôi nữa.” Thẩm Nguyệt An nằm xuống giường, đưa lưng về phía Tống Thanh Phong.

Hôm trước Triệu Linh đến thăm cô cũng nói giúp cho Tống Thanh Phong, hi vọng Thẩm Nguyệt An có thể tha thứ cho hắn. Thế nhưng nghĩ đến những ấm ức mình phải chịu, cô quyết không nhượng bộ nữa.

Ai bảo hắn không biết trân trọng cô. Trước đây một câu giải thích cũng không thèm nghe cô nói.

Thẩm Nguyệt An định sau khi xuất viện sẽ trở về Thẩm gia. Cô đã vạch trần những chuyện xấu mà Thẩm Gia Huệ làm. Ban đầu còn tưởng cha mẹ sẽ không tin cô, thế nhưng họ nghe xong lại chỉ biết ngậm ngùi tự trách bản thân vì mấy năm qua đã quá dung túng cho Thẩm Gia Huệ mới khiến cô ta càng ngày càng trở nên phách lối.

Hiện tại, Thẩm Gia Huệ được xem là đang bỏ trốn. Bên phía cảnh sát đã phát lệnh truy nã cô ta và Trương Hiệp.

Bạch Phương Mỹ tự tay nấu cháo tổ yến thịt gà mang đến bệnh viện cho Thẩm Nguyệt An. Thẩm lão gia cũng theo bà vào. Từ lúc biết tin cô mang thai thì ông rất vui, đúng là người già chỉ mong có con cháu quây quần.

“Thanh Phong, phụ nữ mang thai sẽ trở nên rất nhạy cảm. Nguyệt An tuổi lại còn nhỏ, thời gian này cần con chăm sóc nhiều rồi.”

“Ba, mẹ… con và Thanh Phong đang trong giai đoạn làm thủ tục ly hôn. Cho nên ngày mai xuất viện con sẽ trở về nhà sống.” Thẩm Nguyệt An nói vỏn vẹn một câu, cắt đứt sự hứng khởi của Thẩm lão gia.

“Ly hôn là thế nào? Nguyệt An, vợ chồng có gì bình tĩnh nói chuyện. Sao lại đưa ra quyết định bồng bột như vậy?”

Thẩm lão gia cũng nghe Bạch Phương Mỹ nói hình như hai vợ chồng Thẩm Nguyệt An đang bất hòa. Thế nhưng ông chỉ nghĩ là chút giận dỗi, nào có ngờ đến mức phải ly hôn.

“Ba, con không quyết định bồng bột! Con đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu như ba không muốn con về nhà thì con sẽ tự thuê căn hộ bên ngoài.” Thẩm Nguyệt An siết chặt nắm tay sau lớp chăn mỏng, chẳng cần quan tâm đến những lời vừa nói khiến Tống Thanh Phong đau lòng thế nào.

“Hai đứa mới kết hôn được bao lâu đã đòi ly hôn? Nguyệt An, con xem chuyện hôn nhân như trò đùa đấy à?” Thẩm lão gia hết nhìn con gái lại nhìn sang Tống Thanh Phong, lắc đầu thở dài.

Thẩm Nguyệt An biết cha mình đang cố kìm nén cơn giận nhưng vẫn không có ý định thỏa hiệp với ông. Cô cắn chặt môi dưới, hai hàng nước mắt rưng rưng, ngước mặt nhìn đi nơi khác.

“Có lẽ ba nói đúng. Trước đây con vì không chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt nên mới đồng ý gả cho Thanh Phong. Vốn dĩ tình cảm không quá sâu đậm đâu.”

“Không quá sâu đậm còn khiến bản thân mình mang thai. Con có chịu nghĩ cho đứa bé không? Ba thật không thể hiểu nổi nữa.”

Thẩm lão gia vuốt ngực, cơn tức giận khiến ông lớn tiếng với Thẩm Nguyệt An. Hai hàng nước mắt chảy xuống gò má cô, dù đã ngoảnh mặt đi nhưng vẫn để Bạch Phương Mỹ nhìn thấy được.

“Lão gia, ông bớt giận đi! Nguyệt An đang mang thai, có chuyện gì cũng nên mềm mỏng với con bé.”

Thẩm lão gia im lặng một hồi, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Thẩm Nguyệt An lo lắng bảo Bạch Phương Mỹ theo ông về.

Không khí trong phòng càng trở nên nặng nề. Thẩm Nguyệt An đưa tay quệt nước mắt, bình tĩnh nói:

“Lời tôi nói anh cũng đã nghe rồi đó. Đơn ly hôn lần trước anh xé rồi cũng không sao, tôi lại viết cái khác gửi cho anh.”

“Được rồi, anh ra ngoài đi. Anh ở đây tôi ngủ không ngon giấc.”

Thẩm Nguyệt An lạnh nhạt nói, không cần biết phản ứng của Tống Thanh Phong thế nào, càng không muốn nghe hắn nói. Cô trực tiếp nằm xuống giường trùm chăn kín mít. Phớt lờ chính là phương pháp hữu hiệu nhất để làm tổn thương một người.

Chẳng lâu sau đó, Thẩm Nguyệt An nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng bệnh. Thế nhưng vừa được một lúc lại có người đẩy cửa bước vào.

“Tôi bảo anh đừng quấy rầy tôi sao? Tống Thanh Phong, anh thật phiền phức…”

“Nguyệt An, con có làm sao không? Nghe tin con bị bắt cóc, dì lo muốn chết đi được.”

Thẩm Nguyệt An lồm cồm ngồi dậy nhìn người đang đứng trước mặt mình không khỏi ngơ ngác.

“Dì Hòa?”