“Nguyệt An, con thấy trong người thế nào rồi? Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy lại muốn giấu dì?”
Dì Hòa bước đến ngồi xuống giường bệnh, Thẩm Nguyệt An liền ôm chầm lấy bà, hệt như một đứa trẻ mà bật khóc nức nở.
Cô kể cho dì Hòa nghe sự tình, kể cả việc cô và Tống Thanh Phong bí mật kết hôn, thế nhưng hiện tại cũng sắp ly hôn rồi.
“Kết hôn?” Dì Hòa tròn mắt nhìn cô, không phải lần trước về quê, Thẩm Nguyệt An nói với bà Tống Thanh Phong là người yêu của mình sao.
Đùng một cái lại trở thành kết hôn. Lại còn sắp ly hôn nữa?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Dì Hòa đưa tay đỡ trán, trông có vẻ rất sốc. Thẩm Nguyệt An lại cảm thấy có lỗi nên không dám nhìn thẳng bà.
Nhất thời biết được nhiều chuyện như vậy, dì Hòa không biết phải khuyên nhủ Thẩm Nguyệt An thế nào. Với tính cách của cô, bà biết chắc chắn Tống Thanh Phong đã để cô phải chịu đả kích lớn nên mới đưa ra quyết định ly hôn. Thế nhưng hiện tại Thẩm Nguyệt An lại đang mang thai, không thể nói cắt đứt liền có thể cắt đứt được.
Cho nên bà định nói chuyện riêng với Tống Thanh Phong, muốn lắng nghe suy nghĩ của hắn.
Dù sao dì Hòa cũng không thể để Thẩm Nguyệt An chịu thiệt thòi.
Bà nắm lấy tay cô dịu giọng an ủi, dặn dò cô trước mắt phải giữ vững sức khỏe và tinh thần vì đứa trẻ trong bụng.
“Con cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, dì ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại.”
Chuyến này lên thành phố dì Hòa đã dự định ở lại mấy ngày, chờ tình hình của Thẩm Nguyệt An ổn thì mới trở về.
Kéo nhẹ chăn đắp lên cho cô, bà vừa mới đứng dậy định rời đi thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông trung niên bước vào, trên tay còn cầm theo một giỏ hoa quả.
Tống Thanh Phong cũng theo vào từ đằng sau. Người kia không phải ai khác mà chính là Cố Thừa Sinh, cậu của hắn.
Ông tình cờ biết được Thẩm Nguyệt An bị bắt cóc. Thế nên hôm nay mới sắp xếp thời gian vào bệnh viện thăm cô.
Kẻ bước vào, người chuẩn bị đi ra. Vô tình, bốn mắt chạm nhau, nét mặt dì Hòa bỗng trở nên hoang mang tột độ. Thậm chí còn không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước.
Cố Thừa Sinh cũng giống dì Hòa. Ông ấy đứng sững ra, há hốc miệng nhìn người phụ nữ trước mặt, thậm chí đánh rơi giỏ trái cây xuống sàn.
Khóe môi giật giật, Cố Thừa Sinh cất giọng nghẹn ngào:
“Thu Hòa? Là em sao…”
Thẩm Nguyệt An bị tiếng động lớn làm giật mình. Cô ngồi dậy, nghe thấy cậu của Tống Thanh Phong gọi tên dì Hòa.
Lẽ nào hai người có quen biết?
“Dì… dì phải đi đây. Thanh Phong, cháu chăm sóc cho Nguyệt An nhé!”
Dì Hòa luống cuống đi nhanh khỏi phòng. Cố Thừa Sinh đuổi theo muốn giữ bà lại:
“Thu Hòa, Thu Hòa…”
“Cậu à? Có chuyện gì vậy?” Tống Thanh Phong thấy dì Hòa bối rối khi gặp cậu của mình, vì vậy mới cố ý giữ ông lại.
Thẩm Nguyệt An lo lắng hỏi: “Cậu… cậu quen biết dì Hòa sao?”
Cố Thừa Sinh gật đầu, bất giác thở dài não nề.
…
Bên ngoài hành lang, người đàn ông trung niên ngồi cuối gục trên băng ghế.
Dì Hòa chính là mối tình đầu cũng là mối tình duy nhất của ông ấy. Là ánh trăng sáng trong đời Cố Thừa Sinh, mãi mãi không phai nhạt…
Hai mươi năm về trước, lần đầu tiên Cố Thừa Sinh và dì Hòa gặp nhau tại một quán cà phê đã nhất kiến chung tình với đối phương rồi.
Không lâu sau đó, hai người bước vào mối quan hệ yêu đương. Thế nhưng dì Hòa chỉ là một cô sinh viên nghèo đi làm thêm ở quán cà phê kiếm tiền trang trải học phí, trong mắt người khác, làm sao xứng với vị thiếu gia độc tôn của tập đoàn họ Cố lúc bấy giờ?
Cố lão gia cũng chính là ông ngoại của Tống Thanh Phong khi biết chuyện đã kịch liệt ngăn cản.
Cố Thừa Sinh nghẹn ngào kể lại quá khứ, trong lời nói còn mang theo cả tiếc nuối và hối hận.
“Hừm, cậu không giống được như mẹ của cháu, dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.”
Ông thật sự ngưỡng mộ chị gái, có thể chống lại gia đình mà chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Không giống như ông, để người mình yêu chịu sự giày xéo của người thân, sau đó quyết định buông tay đánh mất bà ấy.
Đó cũng là lý do dì Hòa trở về quê sống, mãi mãi không muốn bước chân lên vùng đất xa hoa, tráng lệ này nữa.
Tống Thanh Phong nghe xong câu chuyện của cậu, mới vỡ lẽ hóa ra bấy lâu nay Cố Thừa Sinh cô đơn một mình là bởi vì trong tim đã khắc sâu hình bóng của dì Hạ.
Chỉ sợ một lần bước sai, vạn bước không thể quay lại…
Hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Sinh, lạc quan mà nói:
“Nếu như ông trời đã cho cậu gặp lại dì Hạ thì đó chính là duyên phận. Cậu à, dì ấy hiện tại vẫn chưa có ai, sao cậu không thử theo đuổi lại dì ấy một lần nữa?”
Chưa bao giờ là quá trễ để theo đuổi tình yêu của mình. Chỉ cần có sự chân thành và quyết tâm, núi đá còn có thể mòn!
Cố Thừa Sinh nghe ra một tia hy vọng, gương mặt hiền từ nhìn Tống Thanh Phong mỉm cười.
Thế nhưng chừng mấy giây sau, nụ cười trên môi đã hạ xuống.
Ông nhớ ra một việc quan trọng, nét mặt trở nên nghiêm túc.
“Thanh Phong à, giữa cháu và Nguyệt An có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tại sao đột nhiên con bé lại lên phòng đào tạo nộp đơn bảo lưu, quyết định đi du học vậy?”
“Cậu nói… Nguyệt An muốn đi du học?”