Thẩm Nguyệt An chợp mắt một giấc, lúc tỉnh dậy đã là hai giờ chiều.

Triệu Linh lại vào thăm cô. Lần này còn có cả Triệu Bách Niên và Diệp Yên cùng đến.

“Nguyệt An, em đã thấy khỏe hơn chưa? Nghe nói ngày mai em xuất viện. Ngại quá… lẽ ra nên vào thăm em sớm hơn mới phải.”

“Em khỏe nhiều rồi. Cảm ơn chị.” Thẩm Nguyệt An khẽ nở nụ cười với Diệp Yên.

Cô hơi cúi đầu, mấy đầu ngón tay vo tròn lại với nhau, lí nhí nói:

“Chị Diệp Yên, cho em xin lỗi. Lần đó em không biết chị bị dị ứng với lông động vật, cho nên mới…”

“Không cần phải xin lỗi. Chị biết mà, chị không trách em đâu.”

Diệp Yên có nghe qua Triệu Linh kể chuyện giữa Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong. Nếu thật sự vì cô mà hai người lục đục tình cảm, Diệp Yên sẽ rất áy náy.

“Thật ra… chị phải xin lỗi em mới phải. Thời gian qua cũng vì sự xuất hiện của chị mà đã khiến cuộc sống của em và Thanh Phong có chút xáo trộn.”

Diệp Yên quyết định sẽ dọn đến vùng Vân Nam sinh sống. Một người thầy cũ mong cô ấy có thể đến trường ông đang công tác để giúp đỡ và Diệp Yên đã đồng ý với lời đề nghị này.

Thẩm Nguyệt An và Diệp Yên, mỗi người nói một câu xin lỗi đều cảm thấy nhẹ lòng hơn. Vốn từ ban đầu Thẩm Nguyệt An đã thấy Diệp Yên là một cô gái tốt, hiền thục, giỏi giang. Chỉ tiếc đường tình duyên lại quá đỗi lận đận.

Triệu Linh bỗng huých tay Triệu Bách Niên, nhếch mày nói:

“Đến lượt anh kìa.”

“Anh…”

Triệu Bách Niên nhìn Thẩm Nguyệt An định nói gì đó. Đột nhiên cô lại cảm thấy căng thẳng.

Thẩm Nguyệt An vẫn có chút sợ Triệu Bách Niên. Đã mấy lần anh phản đối cô đến với Tống Thanh Phong rồi. Triệu Bách Niên còn là bạn thân của hắn, Thẩm Nguyệt An sao có thể không buồn cho được.

“Nguyệt An à, anh xin lỗi. Lần trước nói mấy lời không phải với em, là do anh suy nghĩ thiển cận, em đừng để bụng nhé!”

“Sau này tên Tống Thanh Phong kia dám bắt nạt em thì cứ nói với anh. Anh thay em đánh cho hắn một trận nhớ đời.”

Diệp Yên nghe vậy phì cười.

Tống Thanh Phong mặt đen như đít nồi.

Xin lỗi thì thôi đi, lôi hắn vào làm gì?

Thẩm Nguyệt An: “…”

Triệu Linh: “…”

Cạn lời!

Nhà họ Triệu đâu có bán bánh tráng đâu, mà sao Triệu Bách Niên lật mặt nhanh đến vậy?

Mọi người ở chơi một lúc rồi ra về. Đúng lúc Bạch Phương Mỹ lại mang cháo vào cho Thẩm Nguyệt An.

“Mẹ à, dì Hòa mới lên, dự định sẽ ở lại đây mấy ngày. Mẹ giúp con sắp xếp một phòng cho dì ấy được không?”

“Được chứ. Để mẹ dặn người làm chuẩn bị ngay lập tức.”

Thẩm Nguyệt An đã liên lạc được với dì Hòa. Cô cũng nhờ tài xế riêng nhà họ Thẩm đến đón bà về Thẩm gia. Còn hỏi qua chuyện cậu của Tống Thanh Phong thì bà lại không nói.

“Mẹ, cứ để con chăm sóc Nguyệt An cho.” Tống Thanh Phong giành lấy thố cháo từ tay Bạch Phương Mỹ.

Bà chần chừ một lúc rồi gật đầu:

“Được rồi. Vậy mẹ ra ngoài để hai đứa có không gian riêng.”

Bạch Phương Mỹ đi rồi, Thẩm Nguyệt An trừng mắt nhìn Tống Thanh Phong.

“Anh thừa biết tôi nhìn thấy anh sẽ cảm thấy khó chịu mà. Anh đi đi, đồ trơ lỳ!”

Vừa bị mắng vừa bị hắt hủi, thế nhưng Tống Thanh Phong vẫn ân cần mở thố cháo ra, múc từng muỗng thổi nguội đút cho Thẩm Nguyệt An.

“Đưa đây, tôi tự mình ăn được.”

“Ngoan, tay em còn đau, để tôi đút cho em.”

“Ai cần chứ. Tống Thanh Phong, anh nghĩ anh làm như vậy thì tôi sẽ xiêu lòng sao?”

“Ngoan, anh biết em đang đói.”

Bụng nhỏ reo lên rồi, chiếc muỗng duy nhất vẫn đang được Tống Thanh Phong giữ chặt trong tay. Kết quả Thẩm Nguyệt An vẫn phải ngoan ngoãn há miệng để hắn đút cho ăn.

Cô đói, bé con của cô cũng đói nữa.

“Lúc nãy cậu có nói gì với anh không?”

“Về mối quan hệ giữa cậu ấy và dì Hòa chẳng hạn?” Thẩm Nguyệt An đột nhiên hỏi.

“Có.” Tống Thanh Phong nhấn nhá một chữ quan trọng.

Thẩm Nguyệt An bỗng chăm chú nhìn hắn.

Sao còn chưa kể?

Cô cắn nhẹ môi, không nén nổi tò mò hỏi:

“Thế nào? Hai người họ có quan hệ gì?”

“Em muốn biết lắm phải không?”

Mẹ nó! Không muốn biết thì có cần gấp rút hỏi hắn không?

Thẩm Nguyệt An hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt lại tỏ ra không quan tâm.

“Không. Bọn họ có quan hệ gì cũng kệ đi.”

“Bảo bối, anh đoán là em rất muốn biết.”

“Đừng cố kìm nén tò mò nữa. Không tốt đâu!”

“Chết tiệt! Anh có kể nhanh lên không hả?” Thẩm Nguyệt An tức giận đánh nhẹ vào vai hắn.

“Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi. Anh kể em nghe, đổi lại em cho anh được chạm vào con, được không?” Tống Thanh Phong chỉ tay vào bụng Thẩm Nguyệt An.

“Bé con mới tám tuần tuổi, anh sờ sẽ cảm nhận được gì chứ?”

“Mặc kệ. Anh vẫn muốn sờ.”

Thẩm Nguyệt An không nói gì tức là đồng ý.

Tống Thanh Phong ngồi lên giường, cô vội ngồi dịch sang một bên, thế nhưng lại bị hắn kéo vào trong lòng.

Đem chuyện Cố Thừa Sinh kể với mình nói lại toàn bộ cho cô vợ nhỏ.

Thẩm Nguyệt An cuối cùng đã hiểu vì sao dì Hòa khi gặp cậu của Tống Thanh Phong lại có phản ứng như vậy.

Cô khẽ à một tiếng, ánh mắt ngước lên nhìn Tống Thanh Phong:

“Vậy có thể người đàn ông năm đó đến bệnh viện thăm dì Hòa chính là cậu ấy.”

Chẳng trách dì Hòa sau đó đã nhanh chóng làm thủ tục xuất viện để trở về quê như vậy.

Thẩm Nguyệt An khẽ thở dài. Rõ ràng là hai người vẫn chưa thể quên được đối phương mà lại chẳng có dũng khí tiến đến với nhau.

Tống Thanh Phong nhân lúc cô suy nghĩ mơ màng, vén áo Thẩm Nguyệt An lên, dùng bàn tay chạm vào chiếc bụng phẳng.

Hắn bất giác mỉm cười, lồng ngực ấm nóng trào dâng một cảm giác hạnh phúc. Bên trong chiếc bụng nhỏ của Thẩm Nguyệt An đang có một sinh linh phát triển. Là bảo bối của hai người.

“Đừng sờ nữa, nhột quá!”

Thẩm Nguyệt An cầm tay Tống Thanh Phong, thế nhưng lại không nỡ kéo ra.

Hắn hơi cúi mặt xuống, muốn nhìn rõ tâm tình của cô. Giọng nói lạc hẳn đi:

“Bảo bối, em làm thủ tục xin dừng học rồi sao?”

“Cậu đã nói với anh à? Đúng rồi, tôi quyết định sẽ sang Pháp du học.”

“Tôi muốn rời khỏi nơi này, để tránh chạm mặt người đã không chịu tin tưởng, còn nói ra những lời tổn thương tôi, khiến tôi khó chịu nữa.”

Lời vừa dứt, trái tim của ai đó lại nhói lên một nhịp