Thẩm Nguyệt An được xuất viện. Lần trước Thẩm lão gia phản ứng gay gắt đến như vậy, cô cứ tưởng mình thật sự phải đi thuê nhà sống, không ngờ mới sáng sớm ông và Bạch Phương Mỹ đã vào bệnh viện để đón cô.

“Ba à, con có thể dọn về nhà sống thật sao?” Thẩm Nguyệt An dè dặt hỏi.

Thẩm lão gia đứng thẳng người, hai tay chắp đằng sau lưng, vẻ mặt cương nghị.

“Thẩm gia là nhà của con, tại sao không thể về?”

“Con bé ngốc, nghĩ rằng nhà họ Thẩm không đủ sức nuôi hai mẹ con con sao?”

Ông nhìn sang Tống Thanh Phong, thở dài không nói gì. Cho dù mối làm ăn với nhà họ Tống cũng rất quan trọng, nhưng không thể so sánh với con gái và cháu ngoại của ông được.

Thẩm lão gia nhận ra trước đây mình thật thờ ơ với Thẩm Nguyệt An, lại ích kỷ khi ép buộc cô vào mối hôn sự với Tống gia chỉ vì lợi ích của tập đoàn, bây giờ là lúc ông nên dành thời gian quan tâm, yêu thương gái mình.

Thẩm Nguyệt An thuê công ty vận chuyển đến biệt thự lấy đồ. Thế nhưng Tống Thanh Phong đang giữ Lulu của cô, Thẩm Nguyệt An đành phải tự mình về đó một chuyến.

“Anh giấu Lulu đâu rồi, mau trả cục bông nhỏ cho tôi.”

“Anh không trả. Lulu và anh đang sống với nhau rất hòa hợp. Nếu em muốn, anh rất hoan nghênh em về đây sống cùng.”

Tống Thanh Phong vô sỉ vứt hết hình tượng, tìm mọi cách để dụ dỗ cô vợ nhỏ.

“Anh…”

“Lulu à, mau xuống đây đi!”

Tống Thanh Phong vừa vỗ tay một cái, Lulu đã từ trên lầu chạy xuống, quẩy đuôi, cọ mông vào chân của hắn.

“Lulu à, chị về rồi đây, em có nhớ chị không hả?”

Thẩm Nguyệt An ngồi xuống, vươn tay muốn bế Lulu.

Cục bông nhỏ quay sang vẫy vẫy đuôi như đang chào đón Thẩm Nguyệt An. Thế nhưng khi Tống Thanh Phong vừa kêu một tiếng, tay rút từ đâu ra một cục xương màu trắng dụ dỗ Lulu về với mình.

“Ử… ử…”

Lulu phấn khích nhảy lên đòi món đồ ăn từ Tống Thanh Phong trước sự ngỡ ngàng của Thẩm Nguyệt An.

Con cún háu ăn này, có biết ai là người nuôi nó lớn đến chừng này không hả?

Cô chỉ mới vắng mặt mấy ngày mà nó đã quên mất ai mới là chủ của mình rồi.

Đúng là đồ mê trai!

Chưa kịp để Thẩm Nguyệt An giành lại Lulu, Tống Thanh Phong đã bế nó lên, còn nhoẻn miệng cười khiêu khích:

“Em thấy chưa? Rõ ràng là Lulu muốn ở với anh.”

“Anh thích thì giữ nuôi luôn đi.”

Thẩm Nguyệt An nheo mắt lườm một người một chó đang âu yếm, hận không thể làm gì được.

Nếu Tống Thanh Phong đã muốn, vậy tạm thời cứ để Lulu lại cho hắn chăm đi.

Cô không thèm đòi lại chó nữa, dứt khoát trở về Thẩm gia, tranh thủ mấy ngày dì Hoà ở đây chơi với bà.

Thế nhưng hôm nào Tống Thanh Phong cũng tìm tới để ăn trực bữa tối.

Cô có đuổi thế nào thì hắn cũng không về.

Hôm nay Tống Thanh Phong còn đến sớm hơn mọi ngày, tầm ba giờ chiều Thẩm Nguyệt An đã thấy bóng dáng của hắn.

“Thẩm gia vẫn chưa chuẩn bị cơm tối, anh đến sớm như vậy để làm gì?”

“Ăn cơm trực mãi không thấy xấu hổ hay sao?”

“Bảo bối, ba muốn anh đưa em về nhà ăn tối.”

Thẩm Nguyệt An khẽ nhíu mày. Đúng là đã hơn gần hai tháng rồi cô và Tống Thanh Phong chưa trở về Tống gia. Hơn nữa Tống lão gia cũng chưa biết chuyện giữa hai người.

“Anh tìm đại một cái cớ để từ chối đi.”

“Bảo bối, hình như ba đang bệnh, lẽ nào em không muốn về thăm ông ấy sao?”

Tống Thanh Phong biết Thẩm Nguyệt An thương người liền đánh vào tâm lý cô. Đúng như hắn nghĩ, vừa nghe Tống lão gia bị bệnh đã đồng ý về nhà ăn tối cùng hắn.

“Ba đang bị bệnh, em ở trước mặt ông ấy đừng nói những điều không vui. Ông ấy già rồi, không chịu nổi cú sốc nào đâu.”

“Biết rồi, anh yên tĩnh một chút đi.”

Thẩm Nguyệt An ngồi trên xe không khỏi càu nhàu. Từ nãy đến giờ Tống Thanh Phong dặn đi dặn lại cô không dưới mười lần rồi.

Rõ ràng đang muốn chặn miệng Thẩm Nguyệt An trước, không cho cô đề cập đến vấn đề ly hôn mà.

“Thím nhỏ về chơi đấy sao?”

Lâm Tuyết khi nhìn thấy hai vợ chồng Tống Thanh Phong chỉ khinh khỉnh liếc nhìn. Ngược lại con trai bà ta là Tống Minh Thành lại tỏ ra vô cùng niềm nở.

“Thím nhỏ có khát nước không? Tôi rót nước cho thím nhé!”

“Không cần đâu. Cậu cứ để tôi tự nhiên đi.”

Thẩm Nguyệt An hết bị Tống Thanh Phong gây phiền toái lại đến Tống Minh Thành. Kiếp trước chẳng phải anh ta hờ hững lắm sao? Kiếp này sao lại nhiệt tình với cô như vậy?

Tống Thanh Phong thì đến tận khi ngồi vào bàn ăn vẫn lườm cháu trai mình rách mắt.

“Hai đứa dạo này bận cái gì, sao một chút thời gian cũng không thể giành ra, về đây thăm ông già này vậy?”

“Chẳng phải hôm nay đã về rồi đấy sao? Ba à, con có một tin tốt muốn cho ba biết đây.”

Thẩm Nguyệt An nghe vậy liền liếc sang nhìn Tống Thanh Phong.

Lẽ nào chuyện hắn định nói là…

“Có chuyện gì, con nói đi?”

“Nguyệt An đang mang thai, chúc mừng ba sắp lên chức ông nội!”

“Thật… thật sao?” Tống lão gia vui mừng ra mặt, nhìn về phía Thẩm Nguyệt An muốn xác nhận.

Cô chỉ biết gật đầu với ông, trong lòng đang nhen nhóm một ngọn lửa giận.

Hôm đó, hai người ở lại Tống gia ngủ qua đêm.

Thẩm Nguyệt An bộc phát cơn giận, điên cuồng lấy gối đánh người Tống Thanh Phong.

“Ai cho anh nói với mọi người tôi đang mang thai? Tên khốn kiếp Tống Thanh Phong, anh cút đi chỗ khác cho khuất mắt tôi đi.”

“Bảo bối, anh chỉ muốn ba vui vẻ một chút để nhanh hết bệnh thôi.”

Thẩm Nguyệt An mím môi run run. Hắn nói ra chuyện cô đang mang thai còn không hỏi ý kiến cô, bây giờ lại bày ra bộ mặt đáng thương, tội nghiệp.

Cô ném chiếc gối xuống đất, mặc cho Tống Thanh Phong đêm nay phải nằm ngủ dưới sàn nhà lạnh lẽo. Đừng tưởng kéo mọi người vào thì Thẩm Nguyệt An liền dễ dàng tha thứ cho hắn. Cô quyết phải cứng rắn một lần, để sau này không bị tên đầu gỗ đó bắt nạt nữa.