Tống Thanh Phong tìm Cố Thừa Sinh, muốn nhờ ông giúp mình trong công cuộc làm lành với Thẩm Nguyệt An.
Ngược lại, hắn sẽ tạo điều kiện để ông và dì Hòa phát triển tình cảm.
Cố Thừa Sinh bị Tống Thanh Phong thuyết phục, nhất trí tán thành với lời đề nghị của hắn.
Thế nhưng một mình Tống Thanh Phong không thể làm nên chuyện lớn, vì thế hắn tìm cô vợ nhỏ của mình hợp tác.
“Bảo bối, em nghĩ thử đi, nếu như dì Hòa và cậu có thể ở bên nhau, biết đâu dì ấy sẽ chuyển lên thành phố sống hẳn, vậy thì em có thể thường xuyên gặp được dì rồi.”
Thẩm Nguyệt An nghe Tống Thanh Phong nói rất có lý, liền gật đầu đồng ý.
Tống Thanh Phong như mở cờ trong bụng, kế hoạch của hắn bước đầu xem như đã thành công rồi.
Sáng nay dì Hòa đã gặp mặt cậu của Tống Thanh Phong, cùng ông ngồi nói chuyện. Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong nấp ở một góc quan sát, cảm thấy bà vẫn còn tình cảm dành cho Cố Thừa Sinh, chỉ là không dám thổ lộ.
Vì vậy Tống Thanh Phong đã gợi ý cho Cố Thừa Sinh tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại gia, còn Thẩm Nguyệt An sẽ đảm nhận nhiệm vụ đưa dì Hòa đến bữa tiệc.
“Dì à, tối nay con đưa dì đi ăn tối. Dì phải mặc thật đẹp đó.”
Thẩm Nguyệt An cùng Bạch Phương Mỹ đưa bà đến một cửa hàng thời trang cao cấp mua sắm quần áo. Dì Hòa lần đầu đến một nơi sang trọng như vậy, nhất thời chỉ biết ngắm nhìn những món đồ xa xỉ, tuyệt nhiên không dám chạm vào.
“Ra ngoài ăn tối thôi mà, mấy thứ đồ này tốn kém quá, dì không dám nhận đâu.”
“Dì cứ lựa đi cho con bé vui. Nguyệt An, con thấy bộ này thế nào? Có thấy hợp với dì Hòa không?”
Bạch Phương Mỹ chỉ tay vào một chiếc váy dạ quý phái bảo nhân viên lấy xuống. Thẩm Nguyệt An ngắm nhìn chiếc váy cũng rất ưng ý, bởi vì mẹ của cô rất có mắt nhìn đồ. Chỉ cần là bà chọn thì chắc chắn sẽ đẹp.
“Dì, dì thử bộ này nha.” Thẩm Nguyệt An lay lay cánh tay dì Hòa.
Cô đã năn nỉ đến mức này, bà ấy cũng không thể từ chối. Dì Hòa theo nhân viên vào trong thử đồ, đến khi bước ra, khí chất đã tăng lên mấy phần.
Quả đúng là người đẹp vì lụa.
“Mẹ, nhìn dì Hòa đẹp lắm đúng không?”
“Phải, phải! Đúng là rất đẹp!”
“Dì à, chúng ta lấy chiếc váy này nhé?”
“Được rồi, đều nghe theo con cả.”
Dì Hòa biết có muốn từ chối cũng không được, thế nên để Thẩm Nguyệt An tự mình quyết định. Ba người phụ nữ sau khi mua sắm xong trang phục thì ghé qua cửa hàng giày dép.
Mua sắm cả một buổi, cuối cùng họ trở về nhà.
Sáu giờ tối, Thẩm Nguyệt An cùng dì Hòa đến nhà của Cố Thừa Sinh.
Xe dừng lại ở trước cổng biệt thự lớn, dì Hòa bấy giờ mới cảm thấy có gì không đúng.
“Nguyệt An, con nói chúng ta ra ngoài ăn tối mà…”
“Phải! Người mời chúng ta bữa tối nay chính là chủ nhân của ngôi biệt thự này.”
Cổng mở, xe chạy vào bên trong. Thẩm Nguyệt An mở cửa xe để dì Hòa bước xuống.
Lần đầu tiên bà mặc chiếc váy đắt đỏ trên người, đi một đôi guốc cao, trang điểm xinh đẹp như vậy.
Cố Thừa Sinh đứng trên bậc tam cấp chờ hai dì cháu Thẩm Nguyệt An đến. Từ lúc nhìn thấy dì Hòa bước ra khỏi xe, ánh mắt không rời khỏi bà một khắc nào.
“Nguyệt An, sao con không nói trước với dì?”
Dì Hòa có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy Cố Thừa Sinh. Bà không ngờ Thẩm Nguyệt An lại đưa mình đến nhà ông ấy ăn tối.
Thẩm Nguyệt An không đáp, chỉ cười bẽn lẽn cho qua chuyện. Nếu như cô nói trước vời dì Hòa thì bà ấy sẽ ăn mặc trang điểm xinh đẹp mà đồng ý đến đây cùng cô sao?
“Thu Hòa, em mặc như vậy thật sự rất đẹp!”
Lời khen của Cố Thừa Sinh càng khiến dì Hòa ngượng ngùng. Gò má đánh phấn hồng bây giờ càng thêm đỏ ửng.
Tống Thanh Phong đã đến từ sớm, cùng cậu của mình chuẩn bị bàn tiệc ở ngoài trời. Xung quanh còn trang trí nến và hoa vô cùng lãng mạn.
Thẩm Nguyệt An đang mang thai, hắn tâm lý chuẩn bị trước nước ép trái cây cho cô.
“Bảo bối, ăn cái này đi! Món này là tự tay anh nấu đó.” Tống Thanh Phong gắp thức ăn lên bát Thẩm Nguyệt An, còn lợi dụng cơ hội vòng tay sang ôm eo cô.
Thẩm Nguyệt An không muốn phá vỡ không khí nên để mặc cho hắn làm càn.
Bữa tối ấm cúng thật sự đã kéo dì Hòa và cậu của Tống Thanh Phong xích lại gần nhau.
Xong bữa tối, bà cùng ông ngồi trong phòng khách vừa xem phim vừa nói chuyện.
Thẩm Nguyệt An lấy cớ ra ngoài đi dạo để lại không gian riêng tư cho hai người.
Mọi thứ đều nằm trong tính toán của Tống Thanh Phong.
Ngoài vườn buổi tối gió bắt đầu nổi lên, hắn đem áo khoác của mình, khoác lên người Thẩm Nguyệt An.
Thế nhưng cô lại gỡ áo khoác của hắn xuống, lạnh nhạt nói:
“Tôi có rồi, cảm thấy lạnh tự biết mặc vào.” Thẩm Nguyệt An giơ áo khoác mình đang cầm trên tay lên.
Tống Thanh Phong khẽ thở dài, len lén nhìn cô vợ nhỏ. Trong mắt hắn, Thẩm Nguyệt An lúc nào cũng đáng yêu, chỉ cần dụ ngọt vài câu cô liền quên hết những chuyện không vui mà cười tít mắt.
Thế nhưng bây giờ lại quá đỗi thờ ơ với hắn.
Tống Minh Phong biết mình sai, chỉ có thể không ngừng cố gắng dùng sự chân thành của mình để nhận được sự tha thứ.
“Bảo bối, chúng ta sang bên kia đi!”
Phía cuối khu vườn, bên cạnh chiếc xích đu lớn, Tống Thanh Phong đã chuẩn bị chín trăm chín mươi chín đóa hồng, xếp thành một vòng trái tim lớn để tạo bất ngờ cho Thẩm Nguyệt An.
Hắn rón rén ôm lấy eo cô, mường tượng về tương lai trước mắt.
“Đợi đến lúc cậu làm dì Hòa cảm động, đón dì ấy về sống chung. Sau này em sinh con, tuần nào chúng ta cũng vì đây thăm hai người có được không?”
Bước chân Thẩm Nguyệt An dừng lại, vẫn chưa đến cuối khu vườn nhưng cô không còn muốn đi dạo tiếp nữa. Gỡ tay Tống Thanh Phong ra khỏi eo mình, Thẩm Nguyệt An lùi ra một chút, ánh mắt ngang tàn nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
“Tống Thanh Phong, hình như anh đang nhầm lẫn điều gì có đúng không?”
“Tôi đồng ý với cùng anh tác hợp cho dì Hòa và cậu, không đồng nghĩa với việc tôi và anh sẽ quay lại.”
“Vì vậy… làm ơn đừng ảo tưởng thêm nữa!”