Thẩm Nguyệt An đến ngày hẹn khám thai, Tống Thanh Phong muốn đưa cô đến bệnh viện, thế nhưng cô lại dứt khoát từ chối.
“Tôi đi cùng mẹ và dì Hòa được rồi, không phiền đến anh.”
“Anh không phiền! Vợ con của anh, trách nhiệm của anh, không phiền một chút nào.”
“Nhưng tôi thấy anh phiền. Còn nữa, ai là vợ anh? Tống Thanh Phong, chúng ta sắp đường ai nấy đi rồi, con của tôi không cần anh phải có trách nhiệm.”
Tống Thanh Phong nắm lấy tay Thẩm Nguyệt An, nhỏ giọng nói:
“Bảo bối, lẽ nào em nỡ nhìn con của mình sinh ra không có cha sao?”
“Ai nói con tôi sẽ không có cha? Sau khi chúng ta ly hôn, tôi sẽ tìm cho con tôi một người cha khác tốt hơn anh gấp trăm lần. Tống Thanh Phong, anh nghĩ tôi không có khả năng làm chuyện đó sao?”
Cô tuyệt tình hất tay hắn ra khỏi bàn tay mình, đứng dậy đi thẳng lên trên lầu. Tống Thanh Phong chỉ biết ngồi thừ ra đó, ăn năn tự trách.
Vợ của hắn đáng yêu như vậy, nếu hắn mà buông tay, chắc chắn sẽ có kẻ khác giành ngay lấy.
Tống Thanh Phong nghĩ đến thật sự muốn khóc. Nhưng bao nhiêu cách để thử hắn đều thử qua rồi, lòng Thẩm Nguyệt An vẫn cứng như đá, không chịu tha lỗi cho hắn.
Để được cùng đi với Thẩm Nguyệt An, Tống Thanh Phong đã ở lỳ trong nhà họ Thẩm, năn nỉ từ dì Hòa đến hai vợ chồng Thẩm lão gia để họ mủi lòng nói giúp hắn.
“Được rồi, một lát nữa con sẽ làm tài xế lái xe. Nếu Nguyệt An không đồng ý thì mẹ sẽ lên tiếng giúp con.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Thẩm Nguyệt An ở trên phòng sửa soạn một chút để đến bệnh viện, không ngờ lại nhận được tin cha ruột của Thẩm Gia Huệ qua đời.
Vốn dĩ ông ấy sống chẳng được bao lâu nữa, còn bị chính con gái ruột của mình hãm hại, tiêm thuốc độc vào người thì sao có thể trụ nổi?
Thi thể của ông ấy được hỏa táng mang về quê. Thẩm Nguyệt An tranh thủ tìm đến gặp người bác kia của Thẩm Gia Huệ, chia buồn với bà.
“Bác gái, ở đây có một chút tiền, con mong bác sẽ nhận để trang trải cuộc sống.”
Thẩm Nguyệt An rút ra trong túi một phong bì, đưa tận tay cho bà ấy. Bác gái của Thẩm Gia Huệ cũng biết được tội ác của đứa cháu gái của mình, càng thêm tự trách.
“Nếu như bác không tìm đến Gia Huệ thì có lẽ Kiệt Huân đã không chết sớm như vậy. Đều tại bác, tại bác…”
“Trời ơi, sao trên đời lại có một con người độc ác như vậy!”
Bác gái ôm lấy hũ tro cốt trên tay, ngồi gục xuống mà khóc. Thẩm Nguyệt An nhìn không nổi nữa, hai mắt đỏ lên, cả cơ thể phải dựa vào người Tống Thanh Phong mới đứng vững.
Hơn ai hết, cô hiểu được cảm giác của người đã khuất, cái cảm giác linh hồn sau khi chết phải chịu sự rét buốt như trầm mình vào trong hố băng vô cực. Cô cũng thấy đau lòng thay ông ấy khi nhìn người thân duy nhất của mình khóc thương đến xé lòng.
“Nguyệt An, có anh đây rồi, đừng khóc, đừng khóc…”
Mãi đến khi ngồi trong xe ô tô được Tống Thanh Phong vỗ về trong lòng, tinh thần Thẩm Nguyệt An mới ổn định trở lại.
Cô nấc lên một tiếng, nhẹ đẩy hắn ra rồi nhìn đi nơi khác.
Thẩm Nguyệt An không có tâm trạng, vậy nên lịch hẹn khám thai đã được dời lại vào ngày mai.
…
Hôm sau, Tống Thanh Phong lái xe sang nhà họ Thẩm để đưa cô, dì Hòa và Bạch Phương Mỹ đến bệnh viện.
Thẩm Nguyệt An nhìn thấy hắn, không có ý định ngồi lên xe.
“Tài xế bận đột xuất nên mẹ mới gọi cho Thanh Phong. Nguyệt An, con nể mặt mẹ đừng làm khó nó nữa.” Bạch Phương Mỹ vỗ nhẹ vào sống lưng con gái.
Cuối cùng cũng để cho Tống Thanh Phong đưa đến bệnh viện.
Thế nhưng cô vẫn không cho hắn vào bên trong xem mình siêu âm thai nhi. Cho dù dì Hòa và Bạch Phương Mỹ có nói gì đi chăng nữa.
“Cậu thanh niên kia, không muốn vào sao?”
Nhìn ánh mắt thâm tình mà Tống Thanh Phong dành cho Thẩm Nguyệt An, bác sĩ đoán chừng hắn chính là cha của đứa trẻ trong bụng cô gái nhỏ.
“Bác sĩ… tôi có thể vào sao?” Tống Thanh Phong bất giác mỉm cười.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Thẩm Nguyệt An đã dập tắt nó.
“Anh ấy không cần vào đâu.”
“Nguyệt An, dù sao Thanh Phong cũng là cha của đứa trẻ.” Dì Hòa nói đỡ một câu cho hắn.
Thẩm Nguyệt An vẫn cứng rắn siết chặt nắm tay, đem ánh mắt lạnh lẽo ném lên người Tống Thanh Phong, vô tình và dứt khoát.
“Nhưng anh ấy không xứng.”
Cô đi vào bên trong phòng khám, còn có cả dì Hòa và Bạch Phương Mỹ, thế nhưng Tống Thanh Phong chỉ có thể ngồi bên ngoài đợi.
Đôi mắt ai kia đã đỏ ửng lên, sống mũi phập phồng như sắp khóc.
Bé con trong bụng Thẩm Nguyệt An phát triển rất tốt, thế nhưng Tống Thanh Phong là cha của đứa trẻ, lại chỉ có thể nghe từ lời người khác truyền đạt lại.
“Nguyệt An, em không thể vì con mà tha thứ cho anh được sao? Anh biết lỗi thật rồi, chúng ta đừng ly hôn có được không?”
Tống Thanh Phong không nhịn nổi nữa, mặc kệ hình tượng của mình mà ôm lấy Thẩm Nguyệt An bật khóc. Bây giờ hắn hèn hạ đến mức đem đứa trẻ ra để đổi lấy lòng thương của cô vợ nhỏ. Hắn không dám tưởng tượng, nếu như Thẩm Nguyệt An cùng con bỏ hắn đi mất, hắn sẽ sống như thế nào…
Cánh tay Thẩm Nguyệt An nhấc lên, rõ ràng là muốn ôm lấy Tống Thanh Phong, thế nhưng trong giây phút cuối cùng, cô lại mím môi hạ dần cánh tay của mình xuống.
Nước mắt chảy ra, còn ươn ướt trên hai gò má.
“Tống Thanh Phong, anh nói… vì đứa trẻ? Vậy nếu không có đứa con này, có phải anh cũng không cần tôi nữa đúng không?”
Đồ tồi này, sao hắn dám có cái suy nghĩ đó!