“Nguyệt An… em đâu rồi? Em và con ở đâu rồi?”
Tống Thanh Phong tới sân bay thì quầy check-in đã đóng. Hắn liều mình lao vào bên trong nhưng bị nhân viên an ninh chặn lại.
“Các người để tôi lên máy bay đi, tôi muốn gặp vợ con tôi. Làm ơn, làm ơn đi mà…”
“Anh gì ơi, xin hãy bình tĩnh lại. Bây giờ anh có vào trong cũng không kịp nữa, chuyến bay sang Pháp vừa mới khởi hành rồi.”
Nhân viên kiên nhẫn giải thích cho Tống Thanh Phong hiểu, thế nhưng hắn vẫn cố chấp không muốn nghe. Gương mặt hắn nóng bừng, đỏ au như mới bước ra từ đống lửa, miếng gạc trên bắp tay còn đang thấm máu.
“Nếu anh muốn chúng ta có thể làm thủ tục đổi sang chuyến bay kế tiếp. Nhưng mà cánh tay anh đang chảy máu kìa, xin hãy đi xử lý vết thương trước đã.”
“Không được… tôi muốn gặp Nguyệt An… xin hãy để tôi lên máy bay cùng với cô ấy!”
Tống Thanh Phong mím môi run run, bất lực quỳ gục xuống nền đất. Nước mắt hắn bắt đầu chảy ra mang theo sự nuối tiếc. Nếu như hắn không gặp tai nạn giao thông trên đường thì có lẽ đã đuổi kịp vợ và con hắn rồi.
“Bảo bối à, anh biết anh sai rồi. Em có thể đừng đi không…”
Hắn bưng mặt khóc, không quản ở đó có bao nhiêu nhân viên đang nhìn mình. Tâm trí hắn rối bời, chẳng thể nghĩ sâu xa được nữa. Tống Thanh Phong chỉ biết Thẩm Nguyệt An đã lên chuyến bay sang Pháp mà không có hắn rồi. Sau này muốn tìm cô sợ rằng sẽ rất khó.
Thời gian như ngưng đọng, cho đến khi tiếng bước chân từ đằng xa tiến lại gần chỗ hắn.
“Tống Thanh Phong!”
Âm thanh quen thuộc vang lên giữa không trung. Tống Thanh Phong khựng lại mấy giây, gương mặt ngơ ngác từ từ ngước lên nhìn về phía trước, không khỏi sững sờ.
Thẩm Nguyệt An bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt hắn.
Đưa tay dụi mắt, Tống Thanh Phong cuối cùng đã khẳng định bản thân không nhìn nhầm.
“Nguyệt An... là em! Nguyệt An à…”
Hắn gào khóc, lồm cồm đứng dậy lao về phía cô ôm thật chặt.
“Anh sai rồi, thật sự biết lỗi rồi, Nguyệt An, em tha thứ cho anh có được không?”
“Em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, nhưng đừng bắt anh rời xa hai mẹ con em. Anh không thể sống thiếu em được.”
“Thanh Phong, anh buông em ra trước đã… khụ, khụ…” Thẩm Nguyệt An vỗ nhẹ vào vai hắn.
Người đàn ông này ôm lấy cô chật cứng khiến cô không thở được. Thẩm Nguyệt An ôm lấy Tống Thanh Phong, mới phát hiện cánh tay hắn bị thương đang còn chảy máu.
Nhân viên y tế nhanh chóng có mặt giúp hắn xử lý vết thương. Tống Thanh Phong không chỉ bị thương ở tay mà cả dưới hai đầu gối cũng đầy vết xây xát.
Một tiếng đồng hồ trước, Tống Thanh Phong giải quyết xong công việc ở Thiên Phong liền gấp gáp đến sân bay.
Bởi vì sợ kẹt xe nên hắn mới di chuyển bằng xe mô tô, không ngờ lại gặp tai nạn trên đường.
Tống Thanh Phong dùng miếng gạc băng bó sơ sài ở cánh tay, vứt cả xe ở hiện trường rồi đón taxi đến sân bay.
Kết quả vẫn không kịp thời gian lên cùng chuyến bay đó…
Thẩm Nguyệt An theo Tống Thanh Phong trở về nhà. Hai người ngồi ở phần ghế phía sau để dì Hòa ngồi bên ghế lái phụ cạnh tài xế.
Trên mặt Tống Thanh Phong có vài vết xước cùng máu bầm, Thẩm Nguyệt An nhìn mà thấy xót. Cô đưa tay chạm nhẹ lên má hắn, mếu máo:
“Anh bị thương còn chạy đến đây? Lỡ như lại xảy ra chuyện gì không hay thì thế nào?”
“Chút vết thương nhỏ này có đáng là gì? Chỉ cần anh không chết thì nhất sẽ đến tìm hai mẹ con em.”
“Suỵt! Nói gở cái gì vậy hả?” Thẩm Nguyệt An khẽ mắng, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng dành cho Tống Thanh Phong.
“Anh mà chết thì ai sẽ lo cho hai mẹ con em? Đồ ngốc này, em cấm anh sau này không được nói mấy chuyện xui xẻo như thế nữa.”
Tống Thanh Phong khụt khịt mũi không dám cãi lời vợ. Thẩm Nguyệt An không còn lạnh nhạt với hắn nữa. Nếu như nhờ vụ tai nạn này mà được cô quan tâm hơn, có thể làm lành với cô thì Tống Thanh Phong vẫn thấy đáng.
Hắn chợt nhớ lúc Thẩm Nguyệt An lên xe không mang theo bất kỳ thứ gì, liền hỏi:
“Bảo bối, hành lý của em đâu? Có phải đã để quên ở sân bay rồi không?”
Thẩm Nguyệt An khẽ lắc đầu.
“Em không đem theo bất kỳ thứ gì cả.”
Tống Thanh Phong nắm lấy bàn tay cô, sốt ruột hỏi:
“Em sang Pháp mà không chuẩn bị gì sao?”
Cô khẽ siết lấy bàn tay hắn, nuốt khan một ngụm rồi nói:
“Thanh Phong, nếu như em nói từ sau khi biết mình mang thai, em đã không có ý định đi du học nữa, anh có tin em không?”
Tống Thanh Phong vẫn đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
“Chẳng phải em đã mua cả vé máy bay rồi sao? Có một lần anh vô tình nhìn thấy trên điện thoại em…”
“Đều để gạt anh thôi.” Thẩm Nguyệt An lí nhí nói.
Cô nhìn trực diện vào đôi mắt màu hổ phách của Tống Thanh Phong, tim đập thình thịch:
“Nếu như em nói từ ban đầu đều do em bày ra, giận dỗi, cố tình ngó lơ còn nói những câu khiến anh đau lòng để trả đũa việc anh làm tổn thương em, anh có giận em không?”
Thẩm Nguyệt An hơi cúi xuống, nước mắt bắt đầu chảy ra:
“Anh có trách em trẻ con không? Tống Thanh Phong, anh biết rồi thì có cần em nữa không?”
“Hức… hức…”