“Nguyệt An, thật ra trước giờ anh vẫn có một chuyện chưa nói với em…”
“Là chuyện gì?” Thẩm Nguyệt An nghiêng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt trong veo hơi híp lại, ngón tay mảnh khảnh miết nhẹ lên lòng bàn tay của Tống Thanh Phong.
“Hay là… anh giấu em dây dưa với người phụ nữ nào hả?”
Hắn bật cười, kéo Thẩm Nguyệt An ngồi xuống ghế. Bàn tay vẫn siết lấy vòng eo nhỏ không rời.
“Tất nhiên là không rồi! Bảo bối, anh già như vậy, làm gì có đủ sức dây dưa với nhiều cô nữa.”
“Vậy là trước kia có chứ gì?” Thẩm Nguyệt An biết Tống Thanh Phong đang trêu ghẹo mình, thế nhưng vẫn tra hỏi đến cùng.
“Chưa từng. Em là người duy nhất, quá khứ, hiện tại và tương lai sau này. Tống Thanh Phong xin thề trái tim này chỉ có một mình Thẩm Nguyệt An mà thôi.” Hắn nói rồi giơ ba ngón tay lên vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Nguyệt An gật gù, bất giác thơm một cái vào má hắn.
“Như vậy còn được.”
“Nhưng mà… anh giấu em chuyện gì?”
Tống Thanh Phong ôm cô trên đùi, kéo tay hôn nhẹ lên trên đó.
“Bảo bối, tạm thời anh vẫn chưa thể nói cho em được. Em cho anh thêm một chút thời gian nữa có được không?”
“Đó cũng không phải chuyện xấu xa gì, nhưng mà… anh vẫn còn mục tiêu phải hoàn thành.”
Tống Thanh Phong đã thu thập chứng cứ Tống Minh Vũ biển thủ công quỹ chuẩn bị giao cho cảnh sát hất đổ ông ta khỏi Tống thị. Tuy rằng từ khi mẹ hắn qua đời, tình cảm giữa Tống Thanh Phong và cha hắn không còn được thân thiết nữa, thậm chí hắn còn tự thành lập công ty riêng, đối đầu với cha cùa mình. Thế nhưng đến cuối cùng, Tống Thanh Phong vẫn không thể trơ mắt nhìn tập đoàn mà ông ấy gầy dựng sụp đổ trong chốc lát được.
Cũng nhân cơ hội lần này, Tống Thanh Phong sẽ công khai thân phận chủ tịch tập đoàn Thiên Phong với Thẩm Nguyệt An và mọi người.
“Được được, khi nào anh nói với em cũng được. Thanh Phong, cho dù anh có làm gì thì em cũng sẽ ủng hộ hết mình.”
“Bảo bối, cảm ơn em.” Tống Thanh Phong ghì lấy bả vai Thẩm Nguyệt An, cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ.
Hai người chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào. Một lúc lâu sau, Tống Thanh Phong mới quyến luyến rời khỏi đôi môi mềm.
Thẩm Nguyệt An mấy cả buổi chiều để nướng bánh cho Tống Thanh Phong. Cô kéo khay bánh lại gần, cầm muỗng xúc một miếng bánh lớn.
“Thanh Phong, anh ăn thử xem bánh em làm có ngon không?”
“Đương nhiên sẽ rất ngon rồi.” Tống Thanh Phong còn chưa cần ăn đã vội cảm thán.
Thẩm Nguyệt An nhìn thấy hắn ăn ngon lành, cảm thấy công sức mình bỏ ra thật xứng đáng. Biết Tống Thanh Phong không thích đồ ngọt nên cô đã dành thêm thời gian học theo công thức làm bánh mới, chủ yếu để bánh bớt ngọt.
“Thanh Phong, em muốn cho anh xem cái này.”
“Anh giữ đi, lúc nào thích thì có thể lấy ra ngắm.”
Thẩm Nguyệt An rút ra trong túi một tấm ảnh siêu âm, cẩn thận đưa cho Tống Thanh Phong.
Hắn đưa tay nhận lấy, ngón tay hơi run khi chạm vào tấm ảnh.
Khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Lần trước, Tống Thanh Phong vẫn chưa được nhìn thấy ảnh siêu âm thai của cô.
Bây giờ, hắn có thể cầm nó trên tay rồi. Cảm giác hạnh phúc ngay lúc này không một từ nào có thể diễn tả hết được.
“Cục cưng của chúng ta xinh quá đi!”
Thẩm Nguyệt An phì cười, bé con trong bụng cô chỉ mới bằng một hạt đậu, Tống Thanh Phong có thể nhìn ra được hình hài gì chứ?
“Anh xem, bé con chỉ mới bằng hạt đậu.”
“Còn chưa biết là trai hay gái.”
Cô nắm lấy tay Tống Thanh Phong, gương mặt bỗng nhiên trùng xuống:
“Em xin lỗi, lẽ ra hôm đó em không nên bắt anh ngồi chờ ở bên ngoài.”
“Đều tại anh đã để em chịu ấm ức. Bảo bối, tất cả là do anh, em đừng bao giờ tự trách mình.”
Tống Thanh Phong vuốt nhẹ bả vai Thẩm Nguyệt An. Sau này hắn vẫn còn nhiều cơ hội đồng hành cùng cô trong hành trình chào đón bảo bối nhỏ của hai người cơ mà.
…
Một tuần lại trôi qua, Tống Thanh Phong đã bắt đầu rao bán mười lăm phần trăm cổ phần của Tống thị.
Quả nhiên những người tìm hắn để mua lại đều là do Tống Minh Vũ đứng đằng sau giật dây.
Sức khỏe gần đây của Tống lão gia không tốt. Ông ở nhà tĩnh dưỡng, gần như giao lại Tống thị cho Tống Minh Vũ quản lý, cũng ít xem qua tin tức bên ngoài.
Tình cảm giữa dì Hòa và cậu của Tống Thanh Phong đang tiến triển rất tốt, Thẩm Nguyệt An thường xuyên làm cầu nối cho hai người.
Hôm nay Tống Thanh Phong lái xe đưa Thẩm Nguyệt An sang chỗ Cố Thừa Sinh dùng bữa trưa, thế nhưng trên đường đi hắn lại nhận được một điện thoại.
“Cảnh sát đã tìm ra Thẩm Gia Huệ và Trương Hiệp rồi sao? Được, tôi biết rồi.”
Thẩm Nguyệt An ngồi bên cạnh, đương nhiên có thể nghe rõ những gì hắn nói.
Chẳng mấy chốc mà cha mẹ cô cũng biết chuyện.
Trương Hiệp bị bắt trên đường ra bến cảng. Đã có người sắp xếp tàu thủy hòng giúp hắn bỏ trốn ra nước ngoài.
Còn về Thẩm Gia Huệ, cô ta được tìm thấy trong nhà chứa ở một khu ổ chuột gần với biên giới. Tình hình hiện tại điên điên khùng khùng, đã không còn nhận ra bất kỳ ai nữa.