“Trời ơi! Tại sao lại ra nông nỗi này…”

Bạch Phương Mỹ nhìn Thẩm Gia Huệ qua cửa kính phòng bệnh một lát rồi quay mặt đi chỗ khác. Bà tựa đầu vào bả vai chồng, lồng ngực đau nhói. Cho dù Thẩm Gia Huệ làm nhiều chuyện ác, là ác giả ác báo, nhưng tận mắt chứng kiến đứa con gái mình nuôi dưỡng mười mấy năm trong bộ dạng thảm thương thế này, ông bà Thẩm không khỏi xót xa trong lòng.

Thẩm Gia Huệ có lẽ cũng không ngờ trước được việc rắp tâm hãm hại Thẩm Nguyệt An đã đẩy cô ta vào chỗ chết. Đồng bọn Trương Hiệp vì tiền lại bán cô ta vào tay bọn buôn người. Một tháng sống chật vật trong nhà chứa, Thẩm Gia Huệ bị đám đàn ông thay nhau hãm hiếp đến sức cùng lực kiệt, thần trí cũng dần trở nên điên loạn.

Hiện tại sợ sệt không muốn gặp bất cứ ai. Thỉnh thoảng còn lên cơn điên đập phá đồ đạc.

Thẩm Nguyệt An nghe qua tình hình Thẩm Gia Huệ thì gọi điện thoại cho Bạch Phương Mỹ để an ủi bà. Cô biết rõ cha mẹ mình thương Thẩm Gia Huệ nhiều như thế nào, vì vậy trải qua chuyện này, bọn họ chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Cô vẫn cùng Tống Thanh Phong đến nhà Cố Thừa Sinh dùng bữa. Trong lúc cô đang nghỉ trưa thì Tống Thanh Phong cùng cậu của mình đã lái xe ra ngoài.

“Dì à, cậu và cháu có chút việc cần phải xử lý. Nếu như Nguyệt An thức dậy, dì nói với cô ấy giúp cháu một tiếng.”

“Được rồi, hai người cứ đi đi. Về sớm một chút, dì tranh thủ nấu bữa tối rồi ở lại ăn luôn.”

“Vâng ạ.”

Tống Thanh Phong nói là có công việc, nhưng thực chất hắn và Cố Thừa Sinh đi đến trại tạm giam tìm gặp Trương Hiệp thu thập thêm tin tức để điều tra về vụ tai nạn giao thông xảy ra vào năm đó.

Thẩm Nguyệt An chợp mắt gần một tiếng đồng hồ rồi thức dậy. Lúc nãy Tống Thanh Phong còn nằm cạnh cô bây giờ đã không thấy đâu, vì vậy Thẩm Nguyệt An đã đi xuống phòng khách tìm hắn.

Dì Hòa mới từ dưới bếp đi lên, trên tay còn bưng theo một thố sứ màu trắng.

“Thừa Sinh và Thanh Phong đã ra ngoài rồi. Nguyệt An, dì mới nấu sâm bổ lượng, con ngồi đây ăn một bát để giải nhiệt đi.”

Dì Hòa múc sâm bổ lượng ra bát, cho thêm đá lạnh rồi đặt trước mặt Thẩm Nguyệt An, bà biết cô thích ăn hạt sen nên còn chu đáo bỏ thêm vào.

Thẩm Nguyệt An thấy tâm tình dì Hòa đang tốt, liền hỏi:

“Dì à, dì với cậu Thừa Sinh dự định khi nào sẽ kết hôn đây?”

“Cái gì mà kết hôn… Nguyện An, con… con đừng có mà chọc dì.” Dì Hòa đang uống nước thì suýt chút bị sặc, vì câu nói của Thẩm Nguyệt An mà hai bên mang tai đỏ bừng lên.

“Con muốn nhìn thấy dì xinh đẹp của con mặc váy cưới, nắm tay cậu Thừa Sinh bước vào lễ đường thật hạnh phúc.” Thẩm Nguyệt An vừa nói, vừa vui vẻ ăn sâm bổ lượng mà dì Hòa nấu.

“Con đó nha… dì còn chưa được nhìn thấy con mặc váy cưới đâu.”

Giọng điệu của dì Hòa mang theo chút trách móc. Thẩm Nguyệt An kết hôn với Tống Thanh Phong, bà cũng không được biết. Bây giờ Thẩm Nguyệt An đã mang thai con của hắn luôn rồi.

“Lúc đó là tình thế ép buộc! Con còn không nghĩ Thanh Phong lại thật sự chọn mình.”

Thẩm Nguyệt An vẫn cảm thấy con người ưu tú như hắn sẽ không thiếu phụ nữ thành đạt vây quanh, làm sao lại chọn một cô nhóc mười chín tuổi không có gì nổi bật như cô chứ?

“ À… Nguyệt An, dì quên chưa kể với con. Có nhớ hôm đó ở sân bay, dì bảo Thanh Phong nhất định sẽ đến không?”

Thẩm Nguyệt An gật đầu, chăm chú nhìn bà.

Dì Hòa mỉm cười, vuốt nhẹ lên mái tóc cô.

“Bởi vì con luôn có một vị trí đặc biệt trong lòng Thanh Phong. Hai đứa đến được với nhau, dì nghĩ đều là nhân duyên cả.”

Dì Hòa bất ngờ kể cho Thẩm Nguyệt An nghe Tống Thanh Phong đã gặp cô lần đầu tiên vào mấy năm trước, thời điểm mà cô cùng bà ở trong bệnh viện phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.

“Thanh Phong kể với dì nó đã có ấn tượng rất tốt về con, có thể nói là nhớ mãi không quên.”

Năm đó, dì Hòa bỏ về quê đột ngột nên Tống Thanh Phong không còn được gặp lại Thẩm Nguyệt An nữa. Sau này, hắn mới biết cô là đứa con gái thất lạc của nhà họ Thẩm. Không lâu sau đó thì hai người gặp nhau tại bữa tiệc của Hứa thị.

Dì Hòa nghiêng đầu nhìn ánh mắt e lệ của Thẩm Nguyệt An, lại tiếp tục nói:

“Thanh Phong còn nói với dì, cho đến khi lần đầu gặp lại con tại bữa tiệc kinh doanh, thằng bé đã nhận ra con chính là đứa bé gái nó từng gặp, từ lúc đó liền đem lòng yêu con mất rồi.”

Thẩm Nguyệt An nhớ lại bữa tiệc của Hứa thị, gương mặt bất giác đỏ như trái cà chua chín. Cô uống say còn đi nhầm vào phòng nghỉ dành cho Tống Thanh Phong, cùng hắn phát sinh quan hệ.

Hóa ra từ lúc đó Tống Thanh Phong đã nhận ra cô. Chẳng trách lần trước khi Thẩm Nguyệt An kể về chuyện của dì Hòa, Tống Thanh Phong lại gặng hỏi về người cô đã từng gặp.

Thẩm Nguyệt An vẫn chưa quên chàng thanh niên đã tặng cho cô một cái ôm ấm áp trong bệnh viện, chỉ là cô không ngờ người đó lại là Tống Thanh Phong.

Đúng là duyên phận…