Tống Thanh Phong ngâm mình dưới bồn nước ấm mà Thẩm Nguyệt An chuẩn bị cho mình, cả người khoan khoái.

Chiều nay từ chỗ của Trương Hiệp, hắn đã moi ra được thông tin quan trọng.

Trương Hiệp ban đầu còn cứng miệng không chịu tiết lộ bất kỳ điều gì, Tống Thanh Phong đành phải đem người thân hắn ta ra đe dọa.

Tống Thanh Phong vốn không có ý định làm hại họ, làm như vậy chỉ để đánh vào tâm lý của Trương Hiệp. Quả nhiên, không có gì thắng nổi máu mủ ruột thịt trong lòng của mỗi người.

Mẹ hắn gặp tai nạn giao thông, đúng là do có người cố tình hãm hại.

Người lái xe tông chết bà chính là tên mặt sẹo kia, kẻ mà năm đó đã chĩa súng vào Tống Thanh Phong, tước đi sinh mệnh của Vĩnh Khang.

Tống Thanh Phong tắm xong, lau người, mặc bộ đồ ngủ mà Thẩm Nguyệt An tặng cho mình.

Bộ đồ ngủ in hình các nhân vật hoạt hình đáng yêu, thoạt nhìn có vẻ không phù hợp với độ tuổi và phong cách ăn mặc thường ngày của hắn, thế nhưng Tống Thanh Phong càng ngắm càng thấy thích.

Căn bản là bởi vì đây là món quà mà vợ yêu hắn tặng.

Tống Thanh Phong cầm theo khăn lau mái tóc ướt, đẩy cửa đi ra ngoài.

Thẩm Nguyệt An từ đâu đi đến, ôm chầm lấy hắn từ đằng sau.

“Ông xã, để em giúp anh lau tóc!”

Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt An gọi hắn một cách thân mật như vậy. Tống Thanh Phong quay lại nhìn cô, trên gương mặt lộ ra vẻ cưng chiều.

Thẩm Nguyệt An kéo Thanh Phong lại ghế sofa ngồi xuống, cầm khăn mềm nhẹ nhàng lau tóc cho hắn.

“Bảo bối, em đang có chuyện vui gì sao?” Tống Thanh Phong cảm thấy vợ nhỏ của hắn dường như đặc biệt vui vẻ hơn thường ngày.

Bởi vì Tống Thanh Phong cao hơn Thẩm Nguyệt An, thế nên cô phải quỳ gối trên ghế sofa để tiện lau tóc trên đỉnh đầu hắn. Mùi hương từ dầu gội đầu của Tống Thanh Phong khiến cô vô cùng dễ chịu.

“Thanh Phong à, hôm nay dì Hòa đã kể với em chuyện anh nói với dì ấy.”

“Là chuyện gì?” Tống Thanh Phong không nỡ để Thẩm Nguyệt An ở trong tư thế khó chịu, liến kéo chiếc khăn trong tay cô bỏ lên bàn, thuận tiện ôm cô ngồi lên đùi mình.

“Lần đầu tiên anh gặp em ở bệnh viện, lúc đó… em còn mít ướt muốn được anh ôm nữa.”

“Ồ! Bé con mít ướt, em đã nhớ ra rồi à?” Tống Thanh Phong cao hứng trêu chọc cô vợ nhỏ.

Khoảng thời gian Thẩm Nguyệt An lạnh nhạt với hắn, Tống Thanh Phong không biết phải làm gì, chỉ có thể tâm sự nỗi niềm với dì Hòa mong bà giúp hắn làm lành với cô gái nhỏ.

Thẩm Nguyệt An bất giác rướn người, choàng tay qua cổ hắn.

Hai chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở của cô khiến trái tim Tống Thanh Phong đập loạn

Con người hắn bình thường kiểm soát cảm xúc khá tốt, thế nhưng hiện tại mỗi lần ở trước vợ nhỏ, mọi tính toán của hắn đều trở nên vô dụng.

“Em chưa bao giờ quên cả.”

“Không đúng… lần trước ở dưới quê, anh từng hỏi…”

“Đó là vì anh không chịu nghe em nói hết đã ngủ rồi.” Thẩm Nguyệt An dẩu môi phụng phịu.

Cô cầm tay hắn, xoa xoa nắn nắn mấy ngón tay thon dài:

“Hình như có ai đó đã nói là có ấn tượng sâu đậm về em. Ông xã, nếu như trong bữa tiệc rượu, bé con mít ướt này không đi nhầm vào phòng anh, có phải anh sẽ còn tương tư, đợi em tới già luôn không?”

Thẩm Nguyệt An nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đôi mắt cô to tròn, long lanh thuần khiết.

Tống Thanh Phong gật đầu, không nói nhiều mà dùng hành động chứng minh tất cả.

Hắn cúi xuống hôn Thẩm Nguyệt An. Đem cánh môi mềm mút nhẹ trong miệng, đê mê chìm đắm trong sự ngọt ngào.

Thẩm Nguyệt An nói đúng. Nếu như Tống Thanh Phong bỏ lỡ cô, dự là hắn sẽ không bao giờ kết hôn với ai cả.

Cuộc sống của Tống Thanh Phong từ khi mất đi người bạn thân Vĩnh Khang và mẹ đã vô cùng tẻ nhạt. Chính Thẩm Nguyệt An đã mang lại sắc màu cho cuộc đời hắn.

“Như thế… anh sẽ không cưới vợ.”

“Thật vậy sao?” Thẩm Nguyệt An hít sâu một hơi lấy dưỡng khí, ánh mắt say sưa nhìn hắn. Tựa như trong thế giới nhỏ của cô cũng chỉ xoay quanh hình bóng của Tống Thanh Phong vậy.

“Em biết rồi… anh khó tính như vậy, cũng chỉ mỗi em mới chịu lấy anh!”

Tống Thanh Phong bật cười, hỏi ngược lại cô gái nhỏ.

“Anh khó tính chỗ nào?”

“Còn không khó tính? Anh xem biệt danh trong trường của mình là gì?” Thẩm Nguyệt An nghịch ngợm đưa tay sờ lên chóp mũi hắn.

Tống Thanh Phong giữ lấy tay cô, ôm vợ nhỏ ngồi ngoan trong lòng của mình.

“Vậy còn em? Không thấy anh khó tính hửm?”

“Không hề. Ông xã của em là đáng yêu nhất!” Thẩm Nguyệt An rúc đầu vào ngực Tống Thanh Phong, ôm chặt lấy hắn.

Giây phút này cô hoàn toàn tự vả vào mặt mình rồi! Cái gì mà thề thốt không bao giờ cưới hắn, còn kiếp trước vì bị Tống Thanh Phong đánh trượt môn hai lần mà nguyện “anti” hắn đến già.

Hiện tại, muốn khen hắn bao nhiêu cũng không đủ.

“Dẻo miệng! Có phải vì điểm A tuyệt đối môn xác suất thống kê mà khen anh nức nở vậy không?”

“Làm gì có chứ. Ông xã, anh không được nghĩ xấu về em đâu.” Thẩm Nguyệt An chu môi cãi lại.