Tống Thanh Phong lau khô tóc, sau đó bế Thẩm Nguyệt An trở về giường.

Mỗi lần trước khi đi ngủ, hắn đều sẽ hôn lên bụng cô, cùng Thẩm Nguyệt An trò chuyện với bé con trong bụng.

Thẩm Nguyệt An mang thai đến tháng thứ ba, bụng đã nhô lên một chút.

Tống Thanh Phong thích thú sờ lên da bụng căng nhẵn của Thẩm Nguyệt An, trong lòng nổi lên một đợt sóng cuộn.

Đến bây giờ Tống Thanh Phong vẫn còn rất sợ Thẩm Nguyệt An sẽ bỏ hắn mà đi. Nghĩ lại ngày hôm đó hắn liều chết cũng phải đến được sân bay để bám chặt lấy cô, Tống Thanh Phong càng trân trọng phút giây hiện tại.

Thẩm Nguyệt An đã làm thủ tục xin dừng học tạm thời, chờ đến khi sinh xong cô sẽ đi học lại.

Tống Thanh Phong muốn tổ chức đám cưới, thế nhưng Thẩm Nguyệt An lại muốn đợi đến khi con của hai người chào đời để cùng chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cha mẹ nó.

Cô nằm lên cánh tay Tống Thanh Phong, hắn vân vê lọn tóc trước ngực cô mãi chưa ngủ. Thẩm Nguyệt An liền nổi hứng trêu chọc.

“Bắt đền anh đấy! Rõ ràng là đang đi học vui vẻ, bây giờ lại phải ở nhà chuẩn bị làm mẹ của con anh rồi. Nghe nói phụ nữ thường giảm trí nhớ sau khi sinh, sau này lỡ như em đi học lại không theo kịp người khác thì thế nào?”

Thẩm Nguyệt An chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Dạo này cô mang thai nên ăn nhiều hơn trước, lại thường xuyên bồi bổ nên cơ thể trở nên có da có thịt, đặc biệt là hai chiếc má càng thêm phúng phính mỗi khi làm nũng, điệu bộ trông đáng yêu vô cùng.

Tống Thanh Phong vuốt nhẹ lên gò má Thẩm Nguyệt An, tự hào nói:

“Còn phải xem chồng của em là ai? Bảo bối, sau này mỗi ngày anh đều giảng bài cho em, bất cứ khi nào em thắc mắc cái gì, cho dù là môn học nào đều có thể hỏi anh. Như thế còn lo không theo kịp người khác sao?”

Thẩm Nguyệt An phì cười, không nghĩ cảm giác lấy được chồng tài giỏi lại hãnh diện đến như vậy.

Tống Thanh Phong và Thẩm Nguyệt An nằm trò chuyện một lúc lâu, sau đó ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng đến nửa đêm, cô lại tỉnh giấc.

Bởi vì đói…

Dạo gần đây, dạ dày của Thẩm Nguyệt An giống như không đáy, được một lúc lại cảm thấy thèm ăn.

Thẩm Nguyệt An nhớ lại món bánh ngọt mà tuần trước dì Hòa làm cho mình, chép miệng thèm thuồng.

Cô rón rén rời khỏi giường ngủ vì sợ đánh thức Tống Thanh Phong, đi xuống dưới bếp tìm món gì đó để nhét bụng.

Trong tủ lạnh chỉ còn một ít trái cây và yến tươi chưng sẵn, không có món bánh ngọt mà cô yêu thích.

Thẩm Nguyệt An hối hận, lúc chiều trước khi về nhà Tống Thanh Phong đã hỏi cô có muốn ăn thứ gì không, lúc đó Thẩm Nguyệt An đã nói không cần.

Lẽ ra cô nên mua sẵn vài chiếc bánh ngọt để trong tủ lạnh mới phải!

Chỉ là sợ ăn nhiều đồ ngọt ảnh hưởng đến đứa trẻ. Hơn nữa, Thẩm Nguyệt An sợ không kiềm chế được bản thân, đến lúc sinh xong sẽ trở thành một bà cô béo ục ịch, như thế Tống Thanh Phong sẽ không thương cô nữa.

Dù biết rằng hắn không phải loại người yêu vì vẻ bề ngoài, thế nhưng bà bầu thường suy nghĩ linh tinh, Thẩm Nguyệt An cũng không phải ngoại lệ.

“Bảo bối, em đang làm gì thế?”

“Hả?” Thẩm Nguyệt An giật thót mình, quay lại đằng sau thấy Tống Thanh Phong đang nhìn mình.

Cô đóng vội cánh cửa tủ lạnh, vuốt vuốt ngực. Hắn liền bước đến ôm lấy cô, vỗ nhẹ sống lưng, dịu giọng nói:

“Xin lỗi bảo bối, anh làm em sợ rồi.”

Thẩm Nguyệt An nấc nhẹ, vòng tay ôm lấy eo Tống Thanh Phong.

Một lúc sau mới bỏ ra.

“Em đói sao? Thèm cái gì, anh mua cho em.”

Bây giờ đã khuya, Thẩm Nguyệt An áng chừng đã phải mười một, mười hai giờ đêm rồi. Thời điểm này còn hàng quán nào còn mở nữa chứ?

“Em thèm ăn bánh ngọt!” Thế nhưng, cô vẫn không nhịn được mà nói ra mong muốn của mình.

“Để anh đi mua cho em.”

“Thanh Phong à, không cần đâu. Khuya lắm rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Thẩm Nguyệt An kéo tay áo hắn. Cho dù thật sự có chỗ còn bán bánh đến tận giờ này, cô cũng không muốn Tống Thanh Phong ra ngoài mua.

Trời tối nguy hiểm, hơn nữa Thẩm Nguyệt An cũng sợ ở một mình.

Tống Thanh Phong nhìn ra được khi vợ nhỏ cứ bám lấy mình, thế nhưng vẫn không muốn cô mang chiếc bụng khó chịu vì cơn thèm bánh ngọt mà đi ngủ.

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi gọi cho Trần Tường.

Ai đó đang say nồng trên chiếc giường ấm áp, bất giác bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.

Giọng còn ngái ngủ:

“Chủ tịch, anh gọi đến giờ này là có chuyện gì?”

Tống Thanh Phong che miệng, nói nhỏ qua điện thoại:

“Có nhiệm vụ rất quan trọng!”

“Trần Tường, cậu giúp tôi tìm chỗ bán bánh ngọt, mua vài hộp mang đến đây.”

Mệnh lệnh của hắn khiến Trần Tường tỉnh ngang.

Là quan trọng dữ chưa?

“Được, được… tôi biết rồi. Anh chờ một chút.”

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Trần Tường thật sự mang bánh ngọt đến biệt thự của Tống Thanh Phong.

“Vất vả cho cậu rồi. Tháng này lương thưởng tăng gấp đôi.” Tống Thanh Phong nhận lấy hộp bánh su kem từ tay Trần Tường, vỗ vai anh tán thưởng. Quả không hổ danh là thư ký toàn năng của hắn.

Khóe môi ai kia giật giật, gật đầu xem như một lời cảm ơn. Hóa ra vì bà xã đại nhân mang thai thèm ăn bánh mà hành anh đến thế này đây! Tăng lương thì được rồi, nhưng cứ một tháng vài lần như vậy, Trần Tường chắc sẽ điên mất.

Anh chào hắn rồi ra về. Thẩm Nguyệt An nhìn thấy hai hộp bánh su kem mà Tống Thanh Phong mang lên phòng, không thể tin vào mắt mình.

“Bảo bối, em ăn đi. Cái này tiệm bánh mới làm, đảm bảo chất lượng.”

Thẩm Nguyệt An thỏa sức ăn hết hai hộp bánh, vui đến nổi cười tít mắt. Trên khóe miệng ham ăn còn dính kem trắng, Tống Thanh Phong liền dùng miệng giúp cô lau sạch vết kem đó.

“Ưm… Thanh Phong, thật sự có tiệm bánh chiều lòng khách đến vậy sao? Làm bánh vào lúc nửa đêm như vậy?”

Tống Thanh Phong mỉm cười gật đầu.

Thẩm Nguyệt An thích thú nói:

“Còn cung cấp dịch vụ giao bánh tận nhà. Oa, xịn sò quá đi! Thanh Phong, anh mau cho em địa chỉ, sau này phải thường xuyên ủng hộ mới được."

Tống Thanh Phong nghĩ đến Trần Tường, mím môi cười trừ.

Ai đó đang lái xe trên đường, ngứa mũi, hắt hơi liên tục.

“Aizz, tên chết tiệt nào cứ nhắc đến ông vậy!”