“Triệu Bách Niên, anh định từ bỏ chị Diệp Yên như thế sao? Ít nhất cũng phải mặt dày bám lấy rồi tỏ tình đi chứ?”
Diệp Yên đã đến vùng Vân Nam sinh sống mà Triệu Bách Niên vẫn không có động tĩnh gì. Sau lần chăm sóc người ta ở bệnh viện, Triệu Linh cứ tưởng anh trai của mình đã có đủ dũng khí theo đuổi Diệp Yên rồi, ngờ đâu vẫn mập mờ không rõ.
“Con nhóc phiền phức này, anh biết rồi mà. Nhưng hiện tại anh vẫn còn một chuyện quan trọng cần phải làm…” Triệu Bách Niên úp mở, cũng không nói rõ kế hoạch tìm ra kẻ chủ mưu trong cuộc ẩu đả mười hai năm về trước của mình và Tống Thanh Phong cho Triệu Linh biết, bởi vì anh không muốn cô gặp nguy hiểm.
Anh nghĩ, chỉ khi lôi được hung thủ ra vành móng ngựa, để hắn ta trả giá cho tội ác của mình, Diệp Yên dần mới cởi bỏ được nút thắt trong lòng liên quan đến Khang Vĩnh.
Đến lúc đó, Triệu Bách Niên mới có thêm tự tin để chinh phục trái tim cô ấy.
“Có chuyện gì quan trọng hơn tình yêu của anh hả? Anh xem, cha mẹ trông mong anh có vợ lắm rồi.”
Triệu Linh nghĩ đến Tống Thanh Phong, cứ tưởng hắn cũng giống anh trai mình, đầu gỗ không ai yêu. Thế mà đùng một cái đã có vợ, có con luôn rồi.
Đến giờ nhớ lại lúc Thẩm Nguyệt An báo tin cô mang thai, Triệu Linh vẫn không thể tin nổi.
Cái tên Tống Thanh Phong đó, đúng là đánh nhanh thắng lẹ.
Đâu giống như anh trai cô, yêu thầm suốt bao năm trời vẫn không dám thổ lộ. Triệu Linh đưa tay bóp trán, đúng là mất mặt quá đi mà!
…
Tống Thanh Phong bán đi mười lăm cổ phần, thu về một khoản khổng lồ.
Không ngoài dự đoán của hắn, số cổ phần kia ngay lập tức được chuyển nhượng cho Tống Minh Vũ.
Ông ta nắm trong tay bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, hiện đang triệu tập cuộc họp đại hội đồng cổ đông, giành lấy chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Tống thị.
Tống Thanh Phong đưa Thẩm Nguyệt An về Thẩm gia. Bọn họ đang ngồi ăn tối thì hắn nhận được điện thoại của Trần Tường.
“Chủ tịch, hình như kẻ đó đã xuất hiện rồi.”
“Tôi biết rồi, cậu đừng manh động.”
Cuộc gọi ngắn ngủi nhưng lại khiến Tống Thanh Phong căng thẳng cực độ.
Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, phải hít sâu một hơi mới điều chỉnh lại cơ mặt, quay trở về bàn ăn.
“Con xin phép có chút chuyện phải ra ngoài. Ba mẹ, Nguyệt An… mọi người cứ dùng bữa tiếp đi.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Thanh Phong, trông con có vẻ rất gấp.”
Tống Thanh Phong chỉ mỉm cười để mọi người bớt lo lắng, sau đó cúi chào rồi lên phòng lấy áo khoác cùng chìa khóa.
Trương Hiệp đã từng tiết lộ với hắn một địa điểm mà kẻ mặt sẹo có thể xuất hiện để gặp kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả. Thế nên Tống Thanh Phong mới cho người âm thầm theo dõi, hôm nay đã có động tĩnh rồi.
“Thanh Phong, có chuyện gì vậy?” Thẩm Nguyệt An đuổi theo, đột nhiên thấy Tống Thanh Phong hành động kỳ lạ thì không khỏi bất an trong lòng.
“Ngoan, đợi anh xử lý triệt để chuyện này, anh sẽ kể rõ với em sau, có được không?”
Thẩm Nguyệt An gật đầu, bất giác ôm chặt lấy hắn.
“Có nguy hiểm không? Thanh Phong, em sợ....”
“Không nguy hiểm! Bảo bối à, anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì hết. Anh đi một lúc rồi về thôi.” Tống Thanh Phong hôn lên trán Thẩm Nguyệt An để xoa dịu sự lo lắng của cô.
Hắn lái xe đến địa điểm khả nghi. Đây vốn là một nhà hàng cao cấp mà không phải ai cũng có thể tùy hứng ra vào.
“Xin lỗi, không biết ngài đã có đặt phòng ăn từ trước chưa?”
“Thưa ngài, chúng ta không thể đi lối này.”
Tống Thanh Phong thoáng nhìn thấy bóng dáng vệ sĩ ngay ngã rẽ hành lang tầng hai thì bước thẳng lên cầu thang. Nhân viên gấp gáp đuổi theo nhưng vẫn chậm hơn một nhịp.
Hắn vừa lên đến, một người đàn ông cũng đang từ phía đối diện bước lại. Gã ta đội mũ trùm đầu, đeo một chiếc kính đen, hai tay xỏ vào túi áo khoác jean trước bụng. Dáng vẻ bụi bặm này không giống với một kẻ có tiền đến nhà hàng sang trọng để dùng bữa.
Vừa nhìn thấy Tống Thanh Phong, người kia giật thót mình, vội quay người đi về phía ngược lại.
“Đứng lại!” Hắn vội đuổi theo, thế nhưng chuyện không thể ngờ vừa bước được mấy bước, lại chạm mặt Tống Minh Vũ đi ra từ căn phòng ngay góc trái hành lang.
Một tiếng nổ vang rầm trong đầu hắn. Phía đối diện, người anh trai cùng cha khác mẹ kia của Tống Thanh Phong cũng như không thể tin được. Bề ngoài chỉ tỏ chút vẻ ngạc nhiên, thế nhưng bàn tay giấu trong túi quần đang run lên từng nhịp.
Vệ sĩ đi theo Tống Minh Vũ đứng đằng sau chắn đường, nhìn như thế nào cũng giống như đang giúp người đàn ông đeo kính đen kia chạy thoát.
Tống Thanh Phong không có ý định đuổi theo nữa. Người đang đứng trước mặt mới khiến hắn bất ngờ hơn tất cả.
Vốn dĩ, Tống Thanh Phong cũng không cần giả vờ ở trước mặt Tống Minh Vũ làm gì.
“Ông và người lúc nãy, rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Sao cơ? Tống Thanh Phong cậu đang nhắc đến ai vậy?” Tống Minh Vũ thản nhiên tỏ ra không biết, trên miệng còn đang treo một nụ cười giễu cợt.
Tống Thanh Phong đanh mặt nhìn ông ta, răng nghiến lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Đôi mắt hắn trở nên đục ngầu, từng tơ máu hằn rõ trong đáy mắt.
Hắn dường như đã có câu trả lời cho chính mình…