Điều mà tên mặt sẹo không thể ngờ được đó là ngay khi gã ta rời khỏi nhà hàng từ cổng phụ đã bị một chiếc xe mô tô bám theo ở đằng sau.
Một cuộc rượt đuổi ráo riết nổ ra trên đường. Tên mặt sẹo liều lĩnh nắm chặt vô lăng, đạp ga hết cỡ phóng qua ngã tư đèn giao thông nhấp nháy màu vàng.
Gã ta bất chấp nguy hiểm, đánh vòng tay lái sang hướng bên trái để cắt đuôi chiếc xe phân khối lớn kia. Thế nhưng gã đâu biết rằng đằng sau lớp nón bảo hiểm trùm đầu dày cộp là tên nam nhân còn bất cần hơn cả gã.
Triệu Bách Niên không màng sống chết, giống như chỉ cần bắt được tên mặt sẹo kia, thì cho dù phải hy sinh cả tính mạng cũng đáng.
Cặp chân mày nhíu lại sau lớp kính, Triệu Bách Niên nghiến chặt răng, tay ga vặn lên hết cỡ, thẳng thừng lách qua tên mặt sẹo lao về phía trước. Ngay khi gã ta vẫn còn mơ hồ không hiểu chuyện gì, chiếc xe mô tô đã ở trực diện ngay trước mặt.
Két….
Rầm!
…
Ba ngày trôi qua, Tống Minh Vũ vẫn chưa thể liên lạc được với tên mặt sẹo kia. Thế nhưng, ông ta vẫn ung dung xem như không có chuyện gì.
Tống Minh Vũ cũng lường trước được khả năng gã ta rơi vào tay Tống Thanh Phong. Chỉ là ông ta dám chắc chuyện xấu mình làm sẽ không bị bại lộ.
Bởi vì gã ta có một người mẹ bị suy thận, một đứa em gái ngờ nghệch chẳng thể tự thân kiếm sống. Mọi chi phí thay thận cũng như sinh hoạt của bọn họ, đều do Tống Minh Vũ chi trả.
Vậy nên, dù có bị đẩy vào đường cùng, ông ta vẫn một mực tin rằng tên mặt sẹo kia cũng sẽ không phản bội mình.
Thế nhưng, Tống Minh Vũ đã đánh giá thấp Tống Thanh Phong rồi.
Hắn có các biến mọi thứ từ không thể trở thành có thể!
…
Hôm nay là triệu tập đại hội cổ đông.
Tống lão gia vẫn chưa biết âm mưu của Tống Minh Vũ, tin tưởng giao hết toàn bộ quyền hạn ở Tống thị cho ông ta.
Tống Minh Vũ ăn mặc chỉnh tề, ngẩng cao đầu ngạo nghễ bước vào phòng họp.
Ông ta với lòng tham không đáy, dù Tống Thanh Phong trước nay chưa từng chen chân vào tập đoàn nhà họ Tống, thế nhưng Tống Minh Vũ vẫn muốn độc chiếm tất cả. Kể cả cha của mình, ông ta cũng không để vào mắt.
Con người nham hiểm, sẵn sàng đâm sau lưng người khác bất cứ lúc nào.
Ngay khi cuộc họp cổ đông diễn ra, Lâm Tuyết – vợ của Tống Minh Vũ đang thoải mái đi mua sắm với bạn bè.
Bà ta trở về nhà, chắc mẩm chiếc ghế chủ tịch sẽ vào tay chồng, tâm trạng hồ hởi bảo người làm tối nay chuẩn bị một bữa thịnh soạn.
Thế nhưng Lâm Tuyết đâu thể ngờ, ngay lúc bà ta đang ngồi xem truyền hình thì nhận được tin tức trấn động.
Một cuộc điện thoại gọi tới, báo tin Tống Minh Vũ đã bị cảnh sát bắt.
“Cậu… cậu nói cái gì vậy?”
Lâm Tuyết đứng phắt dậy, hai mắt tráo trợn, tay run run đánh rớt chiếc điện thoại.
Cảnh sát đưa ra lệnh bắt khẩn cấp Tống Minh Vũ vì có người giao nộp bằng chứng tố cáo ông ta biển thủ công quỹ và là đối tượng chủ mưu giết người.
“Tống Thanh Phong… là Tống Thanh Phong thật sao? Tại sao lại là hắn?”
“Lâm Tuyết, có chuyện gì vậy? Tại sao Minh Vũ lại?”
Tống lão gia từ trong phòng bước ra. Ông nhận được vô số cuộc gọi từ các vị cổ đông, tin tức Tống Minh Vũ biển thủ công quỹ bị bắt lan truyền khắp các mặt báo.
“Ba à, xin hãy cứu lấy chồng của con. Bây giờ chỉ có ba mới cứu được anh ấy thôi!”
Lâm Tuyết khóc nháo quỳ xuống cầu xin Tống lão gia. Cho đến khi tường tận mọi chuyện, mới biết được người tố cáo Tống Minh Vũ là Tống Thanh Phong.
Điều làm ông sốc hơn cả là hắn lại chính là chủ tịch của Thiên Phong – một trong những đối thủ cạnh tranh của Tống thị.
Nếu như Tống Thanh Phong không tự mình công khai danh tính thì Tống lão gia cũng không thể biết được.
Từ lúc Tống Minh Vũ bị bắt, Tống Thanh Phong bốc hơi suốt hai ngày trời, cuối cùng tự mình trở về gặp Tống lão gia.
Không khí trong phòng ngập mùi thuốc súng. Vụ việc Tống Minh Vũ bị bắt trực tiếp đẩy cổ phiếu của Tống thị tụt không phanh, Tống lão gia vừa lo cho con trai lớn vừa lo cho tập đoàn.
“Minh Vũ dù sao cũng là anh trai của mày. Tống Thanh Phong, tao biết mày tài giỏi rồi, có thể một mình thành lập công ty riêng, nhưng có cần phải vạch áo cho người xem lưng, tố cáo anh trai của mình như vậy không hả?”
Tống lão gia tức giận ném chiếc bình sứ quý trong phòng, ánh mắt nhìn Tống Thanh Phong đầy căm phẫn.
Hắn cũng trừng mắt nhìn ông, chưa bao giờ hắn thể hiện thái độ thù địch rõ ràng với cha của mình như vậy.
Tống Thanh Phong rút ra trong túi một đoạn băng ghi âm giơ cao lên trước mặt.
“Tống An Nam, tôi nói cho ông biết. Giữa tôi và Tống Minh Vũ, ngoài việc chảy cùng dòng máu trong người thì không có bất kỳ quan hệ nào cả.”
“Có người anh trai nào lại đi thuê người rắp tâm giết hại em trai mình? Còn nữa… mẹ tôi chết trong vụ tai nạn, ông nghĩ chỉ là chuyện xui rủi thôi sao? Tất cả đều do một tay Tống Minh Vũ sắp đặt.”
“Hắn là con quỷ dữ khát máu, không phải con người. Ông có hiểu không? Hiểu không, hả?”
Tống Thanh Phong phát tiết gào lên, bộ dạng còn điên cuồng hơn cả cha hắn.