Ba tháng sau,
Tống Minh Vũ bị tuyên án tù chung thân, nửa phần đời còn lại phải sống trong nhà giam lạnh lẽo.
Lâm Tuyết làm đơn ly hôn với ông ta, nhanh chóng thu dọn đồ trở về nhà mẹ đẻ của mình.
Tống Minh Thành chịu cú sốc lớn, quyết định ra nước ngoài du học.
Hôm nay Tống Thanh Phong đưa Thẩm Nguyệt An ra thăm mộ mẹ. Bụng cô đã lớn, thế nên mỗi lần đi ra ngoài, hắn đều đi bên cạnh Thẩm Nguyệt An, dìu cô từng bước một.
Đã tìm ra kẻ chủ mưu hãm hại Vĩnh Khang và mẹ, bóng đen trong lòng Tống Thanh Phong cũng biến mất. Thời gian sau này, hắn sẽ cùng Thẩm Nguyệt An, toàn tâm toàn ý xây dựng tổ ấm ngọt ngào.
Thẩm lão gia biết Tống Thanh Phong là chủ tịch của Thiên Phong thì vô cùng bất ngờ. Ai biết được đối thủ làm ăn bấy lâu lại chính là con rể của mình.
Tống thị lao đao, đương nhiên Thẩm thị là đối tác làm ăn lớn cũng bị ảnh hưởng. Thế nhưng Tống Thanh Phong đã đứng ra lo liệu mọi chuyện, dùng danh nghĩa của Thiên Phong để chống lưng cho Thẩm thị.
Thẩm Nguyệt An thoải mái tựa lưng vào ghế sofa ăn trái cây. Tống Thanh Phong gần đây thấy cô thường xuyên nhức mỏi nên đặc biệt đi học kỹ thuật mát xa, mỗi ngày đều giúp cô xoa bóp chân thư giãn.
Cô liếc nhìn người đàn ông ưu tú trước mặt, còn nhớ lần đó hắn giành mất hợp đồng lớn của Thẩm thị, cha cô mới tính chuyện liên hôn với Tống gia. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là lần đó Tống Thanh Phong cố tình làm như vậy.
Nhưng mà Tống Thanh Phong làm sao biết Thẩm Nguyệt An sẽ từ chối Tống Minh Thành? Xem ra hắn cũng tự tin quá rồi!
Thẩm Nguyệt An kéo Tống Thanh Phong ngồi lên trên ghế, dùng khăn ấm lau sạch dầu mát xa trên tay hắn, còn tiện cầm miếng cam sành đã gọt vỏ đút vào miệng Tống Thanh Phong.
“Anh đó, đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn như vậy lại giấu không cho em biết. Trước đây còn chèn ép giành mất hợp đồng của Thẩm thị, nếu lúc đó em đồng ý gả cho Tống Minh Thành thì thế nào?”
Tống Thanh Phong bật cười, kéo tay Thẩm Nguyệt An xoa xoa nắn nắn.
“Em trèo lên giường anh, cướp mất đời trai của anh, còn có ý nghĩ kết hôn với người đàn ông khác hửm?”
“Ai mà biết được. Lỡ như lúc đó em bất đắc dĩ phải đồng ý?”
“Nếu như thế thật, anh đến lễ đường cướp dâu cũng chưa muộn.”
Thẩm Nguyệt An thích chí gật đầu, mãn nguyện ôm lấy chồng của mình.
Trải qua bao nhiêu thử thách, vượt qua một kiếp đắng cay, Thẩm Nguyệt An cuối cùng cũng biết, lần này cô đã yêu đúng người rồi.
…
Cố Thừa Sinh lấy hết dũng khí cầu hôn dì Hòa và nhận được lời đồng ý từ dì. Hai người đi đăng ký kết hôn, sau đó tổ chức một bữa tiệc nhỏ mời tất cả người thân, bạn bè đến tham dự.
Triệu Bách Niên cũng thành công chạm đến trái tim Diệp Yên. Sau bao nhiêu năm yêu thầm, cuối cùng anh cũng có thể ở bên cạnh người con gái mình yêu với một thân phận mới.
Mọi việc diễn ra xung quanh Tống Thanh Phong và Thẩm Nguyệt An đều trở nên tốt đẹp.
Mùa thu năm đó, đúng ngày sinh nhật Thẩm Nguyệt An, Tống Thanh Phong đã chuẩn bị cho cô một món quà đặc biệt.
Trời tối, ngoài đường gió thổi mạnh.
Thẩm Nguyệt An mặc trên người một chiếc váy đỏ dài, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lông mềm mại. Cô ngồi trên xe ô tô, được Tống Thanh Phong dùng một dải lụa mỏng che mắt, hồi hộp không biết hắn sẽ đưa mình đến nơi nào.
“Thanh Phong, chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
“Bí mật! Một lát nữa em sẽ biết.”
“Xùy, lại còn muốn giữ bí mật với em?”
Thẩm Nguyệt An giả vờ xịu mặt, thế nhưng trong lòng đang rất mong chờ.
Đến nơi, Tống Thanh Phong cẩn thận dìu cô đi xuống. Từng bước nhỏ đều rất chậm rãi để đảm bảo an toàn cho cô gái nhỏ.
Ngay khi ngồi xuống theo chỉ dẫn của Tống Thanh Phong, Thẩm Nguyệt An cũng ngờ ngợ được hắn đưa mình đến nơi nào.
Dải lụa mềm được tháo xuống, quả nhiên cô đang ngồi trên một chiếc du thuyền sang trọng.
Biết trước là vậy, thế nhưng Thẩm Nguyệt An vẫn không khỏi kinh ngạc mà thốt lên:
“Ôi… đẹp quá!”
Xung quanh du thuyền được Tống Thanh Phong phủ đầy hoa hồng đỏ cùng đèn lấp lánh, ở giữa là một bàn tiệc thịnh soạn dành cho hai người.
“Bảo bối của anh, chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Lời của Tống Thanh Phong vừa dứt, trên trời bỗng sáng rực một màn pháo hoa đẹp mắt. Tống Thanh Phong gửi bao nhiêu câu chúc lên bầu trời, chỉ mong có thể thực hiện được hết để cho người con gái hắn yêu nhất trên đời.
Thẩm Nguyệt An – Bình an – Khỏe mạnh – Hạnh phúc viên mãn.
Tống Thanh Phong – Ông xã của em – Một đời một kiếp, nguyện yêu em.
Tống Thanh Phong lấy ra trong túi một chiếc nhẫn kim cương mà hắn đặc biệt tìm người thiết kế riêng, mặt trong của nhẫn còn khắc tên của hai người, quỳ xuống cầu hôn cô gái nhỏ.
Ai đó đột nhiên căng thẳng, hít sâu một hơi mới ngước lên nhìn người con gái diễm lệ trước mặt.
“Nguyệt An, bằng lòng gả cho anh nhé?”
Từng chữ, từng chữ thốt ra đều rất đỗi chân thành.
Pháo hoa rực rỡ đã tắt, thế nhưng trên bầu trời vẫn còn hàng triệu vì sao sáng đang dõi theo hạnh phúc của hai người.
“Em… đồng ý!”