Thẩm Nguyệt An nằm trên đùi Tống Thanh Phong, vươn tay ngắm nhìn chiếc kim cương sáng chói trên ngón tay áp út của mình.

Cô lấy điện thoại, nổi hứng chụp một tấm ảnh.

Hiện tại, Thẩm Nguyệt An chỉ muốn công khai cho cả thế giới biết cô và Tống Thanh Phong là một cặp.

“Ông xã, hay là anh dùng mạng xã hội đi! Như thế mỗi lần em đăng ảnh của chúng ta khoe với mọi người, thì đều có thể gắn thẻ tên anh được.”

Tống Thanh Phong trước nay rất ít khi dùng mạng xã hội, thậm chí cả một thời gian dài không động đến. Bình thường muốn xem tin tức, hắn sẽ lên các trang thông tin chính thống, nhàn rỗi thì đọc sách tiếp thu thêm tri thức nhân loại.

“Được. Bảo bối, cái này anh không rành lắm, hay là em làm giúp anh đi.”

Hắn đưa điện thoại cho Thẩm Nguyệt An. Mật khẩu chính là ngày sinh của hai người ghép lại, rất nhanh cô đã có thể đăng nhập vào trang cá nhân của hắn.

Tống Thanh Phong chưa từng đăng bất cứ thứ gì lên mạng xã hội. Ngoài tấm ảnh đại diện mà hắn đặt lúc tạo tài khoản thì chẳng còn gì nữa.

Thế nhưng, bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm Thẩm Nguyệt An chết lặng.

Ngón tay đặt trên màn hình khẽ run, trái tim trong lồng ngực bỗng trật đi một nhịp.

“Thanh Phong à… Cơn Gió Bạc… là anh sao?”

“Ừ, đúng rồi… là anh!”

Biệt danh này cùng với ảnh đại diện là một con sói trắng, Thẩm Nguyệt An không bao giờ có thể quên được.

Kiếp trước, từng có một người lạ kết bạn với cô qua mạng xã hội. Mỗi dịp quan trọng, lễ tết, sinh nhật… người này đều nhắn tin chúc cô và gửi quà tặng.

Tuy rằng chưa từng gặp mặt, thậm chí thân phận của người ta còn là một ẩn số, thế nhưng Thẩm Nguyệt An lại vô cùng tin tưởng, còn tìm thấy niềm vui mỗi khi nhắn tin trò chuyện với người này.

Hắn… là hắn, Tống Thanh Phong!

Thẩm Nguyệt An còn nhớ trước khi mình kết liễu cuộc đời, cô đã nhắn tin để vĩnh biệt hắn.

Cô chợt hiểu ra điều gì đó. Hóa ra không phải kiếp này Tống Thanh Phong mới xuất hiện trong cuộc đời cô, mà từ kiếp trước…

“Thanh Phong, tại sao khi đó anh lại bỏ ra nước ngoài? Tại sao lại giấu em anh là Cơn Gió Bạc?”

Thẩm Nguyệt An òa khóc, ôm chầm lấy Tống Thanh Phong. Rõ ràng hai người đã gặp nhau, thế nhưng chỉ sau một năm hắn giảng dạy tại trường đại học Bắc Thâm đã xin nghỉ, chuyển hẳn ra nước ngoài sống.

Cô đoán… là bởi vì thời điểm đó hắn biết cô thích Tống Minh Thành.

“Đồ ngốc này! Anh thật ngốc…”

Hắn lùi về sau, chỉ dám âm thầm chúc phúc cho Thẩm Nguyệt An. Thế nhưng Tống Thanh Phong đâu biết, cô đã phải sống khó khăn đến thế nào.

Cuối cùng, Thẩm Nguyệt An đã có thể chắc chắn người khóc trước mộ cô ngày hôm mưa tầm tã là ai rồi...

“Bảo bối, em sao vậy? Đừng khóc! Đừng làm anh sợ mà!”

Thẩm Nguyệt An nói những câu Tống Thanh Phong không hiểu được, thế nhưng hắn vẫn dịu dàng ôm lấy cô mà an ủi.

Cô xúc động khóc nấc lên, đôi mắt đẩm lệ nhìn thẳng vào gương mặt hắn. Sinh tử luân hồi, thế mới biết nhân duyên trên đời quả là một thứ thần kỳ khó nói.

“Ông xã, em yêu anh!”

Rất, rất yêu anh…

Thẩm Nguyệt An không muốn kể lại quá khứ của mình cho Tống Thanh Phong nghe, không phải vì cô sợ hắn không tin cô, mà bởi vì Thẩm Nguyệt An quyết định xóa đi hết ký ức ở kiếp trước. Cô muốn sống cho hiện tại, muốn cùng Tống Thanh Phong bước tiếp tương lai sau này.

Chín tháng mười ngày, Thẩm Nguyệt An đã đến lúc lâm bồn.

Tống Thanh Phong cùng mọi người ở ngoài phòng sinh. Lòng hắn nôn nao như lửa đốt, chỉ mong đến giây phút được gặp vợ mình.

“Sinh rồi, sinh rồi!”

Giây phút nghe thấy thông báo của y tá, Tống Thanh Phong mới thở phào.

Hắn tiện mắt liếc nhìn con trai của mình một chút rồi quay sang cô vợ nhỏ.

“Bảo bối, vất vả cho em rồi!”

Trên mặt và tóc của cô ướt đẫm mồ hôi, Tống Thanh Phong liền cúi xuống, ân cần đặt một nụ hôn lên trán cô. Tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay Thẩm Nguyệt An, như muốn nói với cô rằng cho dù có xảy ra chuyện gì, thì hắn vẫn sẽ ở bên cạnh cô đến hết cuộc đời.

Không chỉ là kiếp này, mà kiếp sau, thậm chí là muôn vàn kiếp nữa!

Hai năm sau,

Tống Mạnh Thiên, tiểu bảo bối nhỏ của Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong đã có thể chạy nhảy nô đùa trong sân vườn.

“Thằng nhóc này, vẫn không định nhìn mặt ba cháu sao? Ông ấy đã già rồi, cháu định để mặc ông ấy không ai chăm sóc hửm?”

Từ sau khi Tống Minh Vũ bị bắt, Tống lão gia đã trở về quê sống. Nghe tin Thẩm Nguyệt An sinh con, ông cũng rất muốn gặp cháu nội của mình nhưng lại sợ con trai giận.

Ông biết, trong lòng của Tống Thanh Phong… ông đáng hận đến thế nào.

“Cháu có nói là không nhìn mặt ông ấy nữa sao? Còn không phải ông ấy cố chấp, không muốn quay về?”

“Thằng nhóc này, phận làm con thì nên nhún nhường một chút.”

Cố Thừa Sinh còn không hiểu rõ cái bản tính cứng đầu này của Tống Thanh Phong là được di truyền từ ai sao?

Tống Thanh Phong không thèm đáp lại lời của cậu. Thế nhưng đến khi hắn tổ chức lễ cưới với Thẩm Nguyệt An đã sai Trần Tường xuống tận dưới quê đón Tống Giang Nam trở về.

Hắn nói:

“Chẳng phải ba lúc nào cũng ước được chơi cùng với cháu nội sao? Mạnh Thiên đã lên hai rồi, thằng bé cứng cáp, còn rất thông minh. Biết đâu sắp có thể cùng ba đánh cờ nữa đó.”

Tuy rằng Tống Thanh Phong vẫn bày ra bộ mặt hời hợt, nhưng Tống An Nam vẫn rất vui. Ít nhất thì hắn đã chịu tha thứ cho ông rồi.

Đám cưới thế kỷ nhanh chóng được diễn ra. Tống Thanh Phong đã dành hai năm trời để chuẩn bị mọi thứ thật chỉn chu, chỉ mong Thẩm Nguyệt An trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian này.

Năm dài tháng rộng, gặp được người mình yêu, người đó cũng yêu mình. Hai người, bình yên sống bên nhau trọn một kiếp, đối với Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong, như thế là đủ rồi!